Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1318: Uy hiếp

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Tuyệt Phẩm Pháp Bảo!

Nếu nói Cực Phẩm Pháp Bảo cần có tỷ lệ như vậy Tuyệt Phẩm Pháp Bảo cơ hồ không có khả năng.

Dưới loại trường hợp này Diệp Hạo luyện chế ra Tuyệt Phẩm Pháp Bảo, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng chuyện này sẽ tạo thành oanh động đến cỡ nào.

Bởi vậy Diệp Hạo cưỡng ép xuất thủ cải biến sắp xếp Phù Chú, rất nhanh những đám mây bên trên Pháp Bảo dần dần tiêu tán.

Nhìn một màn này Diệp Hạo mới thở dài ra một hơi.

- Vị này luyện chế thành công?

- Tốc độ luyện chế cũng quá nhanh đi.

- Trình độ Luyện Khí của vị này không phải chỉ là Ngọc Cấp.

- Đáng giá để lôi kéo.

Một vài Thế Lực nhìn Diệp Hạo đứng ngồi không yên.

Thần sắc Mạc Vinh Thu biến thành khó coi.

Bởi vì sau khi Diệp Hạo luyện chế xong Pháp Bảo thần sắc thoải mái nhìn các Tu Sĩ phụ cận Luyện Khí.

Chẵng lẽ nói hắn luyện chế được cực phẩm Tiên Bảo?

Làm sao có thể?

Không có lý do!

Nhưng nếu hắn có thể luyện chế ra thì tại sao biểu hiện lại nhẹ nhàng tự nhiên đến vậy?

Tâm tình lo sợ bất án đã ảnh hưởng đến quá trình Luyện Khí của Mạc Vinh Thu, kết quả hắn chỉ luyện chế ra một cái Nhị Phẩm.

Nhìn Thức Hải Phòng Ngự Tiễn trong tay, thần sắc Mạc Vinh Thu rất khó coi.

Tô Nhất Phỉ nhìn Mạc Vinh Thu một cái không lên tiếng nào.

Nàng không dám truyền âm hỏi Diệp Hạo luyện chế như thế nào. Bởi vì toàn trường đã bị các đại lão Luyện Khí tu vi cao tuyệt giam, nếu ai dám truyền âm thì sẽ bị giàm khảo coi như gian lận.

Theo như Ngô Duy Trung đã tuyên bố, thời điểm khảo hạch kết thúc 3000 giám khảo sẽ bắt đầu kiểm tra Thức Hải Phòng Ngự Tiễn của những Luyện Khí Sư có mặt ở đây.

Trong quá trình kiểm tra một đạo thanh sắc quang mang xuất hiện trên đỉnh đầu của một đám Tu Sĩ.

Tất cả mọi người ngồi ở đây đều biết rõ ràng đạo thanh sắc quang mang này xuất hiện chứng tỏ có người luyện chế được Nhất Phẩm.

Nhất Phẩm!

Bình thướng thì ở cấp bậc như thế này thì Tiên Bảo phần lớn là cấp bậc Kim Cấp.

Đương nhiên không bài trừ một chút những tồn tại cường hoành ở Ngọc Cấp.

Nhưng khi đỉnh đầu Diệp Hạo xuất hiện kim sắc quang mang đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

- Cực Phẩm Pháp Bảo.

- Cao Giai Ngọc Cấp còn có thể luyện chế ra Cực Phẩm Pháp Bảo? Trình độ Luyện khí của vị này chỉ sợ trên Ngọc Cấp.

- Rất có khả năng này.

Ngay khi Tu Sĩ toàn trường đang nhao nhao thảo luận, sắc mặt Mạc Vinh Thu vô cùng khó coi.

- Ngươi có thực lực Kim Cấp?

- Đúng vậy.

- Vậy ngươi tại sao còn muốn gia nhập đoàn đội chúng ta?

- Trần Đại Tràng kéo ta đến.

- Lấy thực lực của ngươi căn bản không nên tới, chẳng lẽ ngươi không biết cần nộp Tiên Thạch lên?

- Những cái Tiên Thạch này ta không quan tâm.

Diệp Hạo trả lời làm Mạc Vinh Thu có loại cảm giác lộn xộn.

- Đừng quên ước định của chúng ta.

Diệp Hạo cuối cùng nhắc nhở một câu.

Mạc Vinh Thu tức muốn thổ huyết.

Năm vạn Tiên Thạch.

Hắn không phải không bỏ ra nổi số Tiên Thạch này mà lấy ra rồi thì trên người hắn cũng không còn bao nhiêu nữa.

Những ngày nay Mạc Vinh Thu kiếm lời không ít Tiên Thạch, nhưng những Tiên Thạch này cũng dùng để mua trang bị rồi.

- Diệp Công Tử sao lại nói như vậy, Mạc huynh sao có chuyện vi phạm hứa hẹn được chứ.

Thạch Hải Nham cười híp mắt lên tiếng.

Mạc Vinh Thu cầm càng nhiều hắn được phân thì càng nhiều.

Dựa theo thực lực của Diệp Hạo, hai ba trận khảo hạch tiếp theo hơn phân nữa không có vấn đề gì, nói cách khác Mạc Vinh Thu còn phải móc ra thêm một hai chục vạn mới có thể kết thúc được.

Đợi một đám người ra khỏi toàn trường, mười mấy tên Tu Sĩ hướng Diệp Hạo đi đến.

- Diệp Công Tử, ta là Thanh Thành - Phó Bang Chủ Đại Phong Bang, không biết ngươi có hứng thú gia nhập chúng ta không?

- Diệp Công Tử, ta là Đại Trưởng Lão Tống Gia - Du Lâm Thành, chỉ cần ngươi gia nhập Tống gia, chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.

- Ta là Tam Trưởng Lão Bạc Vân Thành của Trương Gia, Diệp Công Tử chỉ cần gia nhập Trương gia, chúng ta sẽ toàn lực mở rộng cung ứng cho ngươi.

Nghe những Thế Lực nhao nhao báo danh, trong lòng đám người Thạch Hải nham hâm mộ không thôi.

Bởi vì trong đó có vài Thế Lực cho dù Thạch Hải Nham đều có chút động tâm.

Đúng lúc này, một người khoác Khải Giáp toàn thân đi đến.

Nhìn thấy trung niên này sắc mặt đám người không khỏi biến đổi.

- Tiểu gia hỏa, còn nhớ ta là ai không?

- Thống Lĩnh Tuất Biên Quân Phương Quốc Vĩ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta hiện tại một lần nữa trịnh trọng mời ngươi gia nhập làm bộ hạ của ta.

Ánh mắt Phương Quốc Vĩ nóng bỏng nhìn Diệp Hạo.

- Ta sẽ xem ngươi như tâm phúc để bồi dưỡng, đồng thời ta có thể cam đoan để ngươi đặt chân đến Tiên Chủ cảnh.

Phương Quốc Vĩ vừa dứt lời đám người Mạc Vinh Thu trừng mắt kinh hãi nhìn Diệp Hạo.

Tiên Chủ cảnh!

Dù Kim Cổ Thời Đại tu hành có dễ dàng đi chăng nữa thì Tiên Chủ cảnh cũng không phải nơi mà ai cũng có thể đoạt được.

Cái hứa hẹn này không nhỏ chút nào!

- Không hứng thú.

Nhường Tu Sĩ bốn phía trợn mắt há hốc mồm là Diệp Hạo nói ra câu này.

Nghe vậy con ngươi Phương Quốc Vĩ trở nên lăng lệ.

- Ngươi biết rõ ngươi đang làm cái gì không?

- Vậy ngươi biết mình đang làm gì sao?

- Cậy tài khinh người không có cái gì không đúng, cũng không thể không biết trời cao đất rộng.

Phương Quốc Vĩ nhìn chằm chằm Diệp Hạo gằn từng chữ.

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

- Diệp Thiên ngươi không nên vọng động.

Tô Nhất Phỉ vội vàng hướng Diệp Hạo truyền âm.

- Nếu hôm nay ngươi làm Phương Quốc Vĩ phật lòng, ta cam đoan về sau ngươi nửa bước sẽ vô cùng khó đi.

Làm cho Tô Nhất Phỉ không nghỉ tới là Diệp Hạo nhấc chân bỏ đi.

Lại lười nói thêm lời nào nữa.

Phương Quốc Vĩ nhìn bóng lưng Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy hàn quang dự tợn.

Hắn rất phẫn nộ.

Phương Quốc Vĩ hắn thân phận gì?

Tuất Biên Quân Thống Lĩnh.

Lấy thân phận hắn, đối phương có thể là Kim Cấp Luyện Khí Sư chân chính thì như thế nào?

Ngươi nào dám cự tuyệt hắn?

Thế nhưng tên tiểu tử này lại hai lần cự tuyệt.

Đây chính là đánh vào mặt mũi hắn.

- Tiểu tử ta muốn để ngươi không còn gì cả.

Phương Quốc Vĩ thầm nghĩ trong lòng.

Diệp Hạo rời khỏi đám người đi không được bao lâu thì được một đạo thân ảnh ra nghênh đón.

- Diệp Công Tử.

Diệp Hạo có chút nghi ngờ nhìn thân ảnh này.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo tự hỏi tại sao An Kỳ lại dám một mình một người đến tìm hắn?

- Diệp Công Tử, hộp gấm ngươi đưa cho Kỷ Thiên Lan ta đã mở ra.

Nghe được như vậy Diệp Hạo bình tĩnh lại.

- Ngươi sai rồi, hộp gấm đó là ta đưa cho ngươi.

- Diệp Công Tử trong hộp gấm đó có phải hay không là Cửu Phẩm Định Thần Châu?

An Kỳ còn muốn xác nhận một cái.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Diệp Công Tử, ngươi có biết giá trị cảu Cửu Phẩm ĐỊnh Thần Châu không?

- Giá trị chỉ là tương đối.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Cửu Phẩm Định Thần Châu ngươi có thể dùng đến, như vậy nó đối với ngươi có giá trị rất lớn, thế nhưng viên Định Thần Châu kia ta không cần đến, như vậy đối với ta không có bất cứ giá trị gì.

Diệp Hạo cái này ngược lại không phải trang bức.

Mà tầm mắt Diệp hạo không phải thứ An Kỳ có thể tưởng tượng được.

Đối với Diệp Hạo hiện tại, vô luận 10 ức thì cũng chỉ là một con số mà thôi.

- Mắt xích tài chính An Gia chúng ta bị đứt gãy, cha ta muốn dùng viên Định Thần Châu kia bán đi.

An Kỳ vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Ta nghĩ ngươi sai lầm một việc rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận