Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1344: Nhân sinh kỳ ngộ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn La Phù trở nên nhu hòa.

Sau một khắc, một đạo Tinh Thần Lực kinh khủng truyền vào Thức Hải La Phù, một bức tranh hùng hồn chậm rãi hiện ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ấy, La Phù cảm thấy sâu trong Linh Hồn mình in xuống một đạo Ấn Ký nào đó.

Mà sau khi nhìn rõ được bức họa, nàng lập tức hiểu rằng Diệp Hạo đang dùng Quán Đỉnh Chi Thuật để truyền thụ Thiên Đạo Chi Kiếm cho nàng.

Không cần tu luyện, lĩnh ngộ một cách tự nhiên.

Chỉ có cường giả Tiên Vương mới có được năng lực như vậy.

Nhưng mà cho dù Tiên Vương cũng sẽ không vận dụng một cách tùy tiện.

Bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến tạo hóa của bản thân.

La Phù lúc này giống như một Khôi Lỗi.

Thân thể không động đậy được;

Miệng không thể nói.

Sau khi bức họa được vẽ ra toàn bộ, La Phù liền biết được rõ ràng trọng tâm của Thiên Đạo.

- Thần Thông còn lại của ta không có cái nào dễ học, dù cô có được tư chất Cự Đầu cũng như vậy.

Diệp Hạo nhìn La Phù nói

- Nhưng cô có một thứ giúp mình lĩnh ngộ nhanh hơn người khác, Đạo Bia.

- Tốt rồi, thời gian tiếp theo cô sẽ trở nên bận rộn.

La Phù nhẹ gật đầu.

- Đúng rồi, Luyện Khí chi đạo của cô không có chậm lại chứ?

- Những ngày này ta vẫn luôn lĩnh ngộ Luyện Khí.

La Phù nói khẽ

- Tư chất của ta tăng lên nên chỉ cần lại qua thêm một tháng ta có thể đặt chân đến Tam Phẩm Tôn Cấp, mà đợi đến thời điểm ta ra ngoài, Tam Phẩm Tôn Cấp này sẽ giúp ta được rất nhiều.

- Có khả năng đạt đến Tứ Phẩm Tôn Cấp hay không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút hỏi.

- Có chút khó.

La Phù nói khẽ.

- Vậy chờ cô đến Tứ Phẩm Tôn Cấp rồi hãy ra ngoài.

Diệp Hạo nói.

- Điều này không ảnh hưởng đến người sao?

La Phù hỏi.

- Dù sao ta cũng muốn tu luyện.

Diệp Hạo nhéo nhéo khuôn mặt La Phù cười nói.

Thời gian Diệp Hạo ở Tiểu Thiên Địa càng dài thì thời gian hắn đột phá cũng càng ngắn.

Hắn đã sớm lên kế hoạch cho bản thân.

Đột phá Tiên Tôn Ngũ chuyển cần dùng Khí Vương Khí Đạo.

Trước đó đột phá Tiên Tôn Tứ chuyển dùng truyền thừa Cấm Tiên Vương Đại Đạo.

10 năm!

Đây là suy đoán bảo thủ của Diệp Hạo.

Bởi vì hắn lấy toàn bộ Khí Đạo làm căn cơ mà không phải chỉ đơn thuần lấy một môn Thần Thông làm phụ trợ, nên thời gian dùng để đột phá của Diệp Hạo tất nhiên sẽ rất dài.

Không bỏ công thì làm sao có hồi báo.

Mỗi một lần Diệp Hạo đột phá, thực lực tăng trưởng rất nhiều lần.

Kỳ thật nếu hắn muốn đột phá đến Tiên Vương cũng đơn giản, chỉ cần hắn vận dụng Thời Gian Chi Lực sẽ đột phá rất nhanh, vấn đề là Thời Gian Chi Lực chỉ có mấy trăm năm.

Dùng hết rồi phải làm sao?

Đột phá cảnh giới Tiên Tôn chu kỳ đã dài, muốn đột phá Tiên Vương, chu kỳ tất nhiên sẽ dài hơn vô số lần.

Diệp Hạo đã cân nhắc đến cảnh giới Tiên Vương, sau Tiên Vương còn có Bán Thần, đây cũng là chuyện cần phải cân nhắc.

Thời gian một năm nửa năm thì Diệp Hạo có thể lãng phí, nhưng thời gian dài thì hắn không dám.

Đừng thấy ngoài miệng Diệp Hạo nói phong khinh vân đạm, nhưng La Phù vẫn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hắn, bởi vậy nàng quyết định lấy Luyện Khí làm chủ, vốn theo dự tính cũng phải thời gian 1 năm nhưng nàng chỉ tốn ba ngày, tu vi Luyện Khí đã đột phá đến Tứ Phẩm Tôn Cấp.

- Ta đột phá rồi!

La Phù hưng phấn mà chạy tới tìm Diệp Hạo.

- Củng cố nửa tháng lại ra ngoài.

- Ra ngoài củng cố cũng giống nhau mà.

- Bộ cô cảm thấy củng cố cảnh giới hai ba ngày đã xong rồi à?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Không cần nghiêm túc nghiên cứu thêm nửa tháng sao?

La Phù suy nghĩ một chút thấy đúng.

Đến được Tứ Phẩm Tôn Cấp không có nghĩa bản thân có thể luyện chế ra được Pháp Bảo Tứ Phẩm Tôn Cấp.

Cảnh giới ổn định chỉ là cơ sở.

Nàng còn phải quen thuộc với cảnh giới này về tri thức cũng như kỹ xảo.

Mà điều này cần thời gian.

La Phù gật đầu rồi tiến về phòng Luyện Khí lật xem Công Pháp mật quyển.

Sau nửa tháng, Diệp Hạo dẫn nàng đi ra khỏi Tiểu Thiên Địa.

La Phù đi ra Chiến Hạm nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng có cảm xúc mới lạ.

- Ai có thể ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà ta đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất thế này.

Thời gian một năm này, La Phù tuy lấy Luyện Khí làm chủ nhưng nàng cũng có đọc lướt qua Thần Thông Tuyệt Học. Bây giờ nàng tự tin rằng mình mạnh hơn gấp 10 lần trước đây.

Hiện tại nàng rốt cục đã hiểu vì sao ánh mắt Cự Đầu nhìn các nàng lại tràn đầy khinh thị.

Ngay cả La Phù đều khinh thường chính mình trước đây.

- Còn ba ngày, cô tiếp tục lĩnh ngộ cho tốt đi.

Diệp Hạo nói khẽ

- Đợi tranh tài kết thúc thì hãy thư giãn thật tốt, đi chơi thật vui vẻ rồi mới tính tiếp việc tu luyện.

- Vâng.

La Phù gật đầu.

Nàng cũng tính cho mình một tháng để nghỉ ngơi.

Một tháng nghỉ ngơi không quá phận.

Dù sao bản thân so với Tu Sĩ khác có nhiều hơn một năm.

Ngày thứ hai khi Diệp Hạo xuất hiện ở nội thành Đông Hoa đã nhạy bén phát hiện trong đó xuất hiện từng đội Tướng Sĩ tuần tra.

Những Tướng Sĩ này trên người khoác Khải Giáp, lưng đeo Chiến Kiếm, ánh mắt như chim ưng nhìn thật kĩ người đi đường.

- Xem ra Đông Hoa Hoàng Triều muốn hạ thủ với Ẩn Sát Tông.

Diệp Hạo thầm nghĩ.

Sau đó Diệp Hạo chạy về hướng trường thi.

Chưa đi được bao xa hắn đã nghe thấy tiếng một đứa bé khóc nỉ non.

- Thả mẹ ta ra.

Một tiểu nữ hài khoảng 5~6 tuổi liều mạng kéo góc áo của một Tướng Sĩ, mà đôi tay lớn của người Tướng Sĩ kia đang bắt lấy một người phụ nữ trung niên.

- Chuyện gì xảy ra?

Lúc này có một vị Tướng Quân tuổi tầm trung niên đi tới dò hỏi.

- Nàng trộm đồ.

Tướng Sĩ kia chỉ nữ tử trung niên rồi nói.

- Trộm cái gì?

Trung Niên Tướng Quân hỏi.

- Ngươi trộm cái gì?

Tướng Sĩ nhìn nữ tử nói.

- Con của ta muốn tu luyện nên ta trộm một khối Tiên Thạch.

Nữ tử cả người bẩn thỉu, run rẩy móc ra từ trong ngực một khối Hạ Phẩm Tiên Thạch.

- Con người muốn tu luyện tâm tình này ta có thể lý giải, thế nhưng việc ngươi trộm Tiên Thạch ta không cách nào đồng ý được.

Trung Niên Tướng Quân hơi trầm ngâm rồi nói

- Đưa nàng đến Thành Chủ Phủ.

- Không! Đừng mà.

Trung niên nữ tử bị dọa đến sắc mặt trắng bệch nói

- Ta tiến vào Thành Chủ Phủ rồi về sau con ta phải sống thế nào?

- Hoàng Triều có nơi chuyên thu dưỡng, bởi vậy ngươi không cần lo lắng cho an toàn của cô bé.

Trung niên Tướng Sĩ nói đến đây rồi vung tay lên nói

- Mang đi.

- Chậm đã.

Diệp Hạo nói xong đi tới

- Một người đáng thương thôi, cho nàng một cơ hội đi.

- Loại hành vi này không thể có ngoại lệ được.

Trung Niên Tướng Quân cau mày đáp.

Hắn thấy Diệp Hạo nói năng không tầm thường nên đoán đây có lẽ không phải người thường, nếu không làm sao hắn lại phải giải thích?

Diệp Hạo đi đến bên người trung niên nữ tử nói khẽ

- Ngươi có thể nói cho ta biết một người bình thường làm sao trộm được Túi Càn Khôn của Tu Sĩ không?

Nghe vậy, sắc mặt Trung Niên Tướng Quân không khỏi thay đổi.

Cùng lúc đó, trong ống tay áo nữ tử lộ ra một thanh chủy thủ, sau đó không chút lưu tình hướng về trái tim Diệp Hạo mà đâm.

- Cẩn thận!

Trung Niên Tướng Quân hô lên.

Mà ngay lúc này, tiểu nữ hài chợt bóp nát một viên dược, sau đó một làn khói đen như thủy triều nhanh chóng lan tràn bốn phía.

Trung Niên Tướng Quân hít phải một ít cảm thấy đầu váng mắt hoa, lập tức cảm thấy như điện giật, lui lại rồi cất cao giọng la lên

- Nhanh chóng lui lại, khói này có độc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận