Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1361: La Phù ra tay

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Theo vài cao thủ phân tích, mặt Danh Đô nhìn Huyền Vân hiện vẻ tàn nhẫn:

- Huyền Vân, bây giờ ngươi chắc không dễ chịu nhỉ?

- Một chút rối loạn, không đáng gì!

Huyền Vân lạnh nhạt đáp.

- Ngược lại Danh Đô ngươi, không phải nói mình xưa nay sẽ không lui sao?

Trên mặt Danh Đô lập tức nổi giận. Năm đó, hắn thật đã nói như vậy.

- Huyền Vân.

Danh Đô muốn ra tay, một giọng nói thong thả vang lên:

- Hai người các ngươi không định khảo hạch Luyện Khí Sư sao?

Danh Đô Công Tử và Huyền Vân công tử đồng thời nhìn vị kia.

Hai người muốn biết ai dám ngăn cản bọn hắn tranh đấu?

Nhưng khi thấy rõ người nói, trong mắt của bọn hắn hiện vẻ kinh ngạc.

- Lôi Dực Thần, sao ngươi lại ở chỗ này?

Danh Đô Công Tử nghi ngờ hỏi.

- Ta vì sao không thể ở đây?

Lôi Dực Thần hỏi lại.

- Ngươi không phải Hộ Hoa Sử Giả của Hạo Nguyệt Tiên Tử sao?

Huyền Vân cũng rất nghi ngờ vấn đề này.

Toàn bộ Tứ Trọng Thiên đều biết Lôi Dực Thần là Hộ Hoa Sử Giả của Hạo Nguyệt.

Những năm này Hạo Nguyệt đi đâu, Lôi Dực Thần đều đến đó?

- Hạo Nguyệt cũng tới đây.

Lôi Dực Thần nói hai chữ Hạo Nguyệt đầy nhu hòa.

- Hạo Nguyệt Tiên Tử đâu?

Danh Đô nhìn thoáng qua bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh của cô.

Danh Đô kiệt ngạo bất tuần cũng không dám vô lý đối với Hạo Nguyệt.

Hạo Nguyệt là Yêu Nghiệt.

Không phải Cự Đầu có thể chống lại.

Hiện tại, Danh Đô không phải đối thủ của nàng, tương lai càng không phải.

- Đi khán đài.

Lôi Dực Thần chỉ hướng khán đài.

- Đợi chút nữa chiêm ngưỡng phong thái của Hạo Nguyệt Tiên Tử.

Danh Đô Công Tử nhẹ nhàng nói.

Hắn không có ý nghĩ gì đối với Hạo Nguyệt.

Bởi hắn biết rõ nữ nhân như Hạo Nguyệt, mình không thể mơ ước.

Huyền Vân cũng tỏ vẻ đợi chút nữa đi chiêm ngưỡng phong thái Hạo Nguyệt.

Một hồi phong ba như vậy lắng xuống.

Mà lúc này, trên mặt Trần Bế Nguyệt ngạc nhiên, tiếp theo lập tức chạy tới nơi xa.

Tình huống như thế nào?

Danh Đô và Huyền Vân liếc nhau, từ trong mắt hai bên nhìn thấy nghi ngờ.

Nhưng lập tức, mặt của bọn hắn không hẹn mà cùng âm trầm lại.

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy Trần Bế Nguyệt rất nhiệt tình đối với một thanh niên áo trắng.

Mà bọn hắn chưa từng được cô nhiệt tình như vậy.

Trong lòng Danh Đô và Huyền Vân có cảm giác nguy cơ.

- Ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi không tới chứ?

Trần Bế Nguyệt nhìn Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Sao có thể chứ?

Diệp Hạo nói đến đây, lại hỏi một câu:

- Ngươi sao chưa đi vào?

Bên cạnh Diệp Hạo, La Phù che miệng nở nụ cười.

- Cô cười cái gì?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi La Phù.

- Cười công tử quá đần.

La Phù cười khanh khách nói.

- La Phù nói không sai, ngươi quá ngu ngốc.

Trần Bế Nguyệt đôi má ửng đỏ đồng thời trừng Diệp Hạo một cái.

Sao nàng không đi vào?

Bởi vì nàng đang đợi Diệp Hạo a!

Một cô gái sao nói thẳng ra được mà đi hỏi?

- Bế Nguyệt, vị này là ai?

Huyền Vân đi đến trước mặt Trần Bế Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Huyền Vân công tử.

Trần Bế Nguyệt nhìn Huyền Vân một chút, dù trong lòng đối với hắn không vui, nhưng mới rồi Huyền Vân giúp nàng giải vây, nàng cũng không tiện mặt lạnh đối đãi.

Vị này là bằng hữu của ta, Diệp Thiên.

- Diệp Thiên?

Huyền Vân nghi ngờ nhìn Diệp Hạo một chút hỏi.

- Sư môn gì?

- Tán tu.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Tán tu?

Ánh mắt Huyền Vân nhìn Diệp Hạo thay đổi:

- Xác định?

- Chuyện như vậy có cái gì xác định hay không?

- Huyền Vân.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Hạo, tâm trạng Huyền Vân buông lỏng đi không ít, bởi vì trong lòng hắn, một tán tu như Diệp Hạo nhất định không thể đi cùng Trần Bế Nguyệt được.

Như vậy, Diệp Hạo không uy hiếp được hắn, hắn cũng không nhất định nhằm vào đối phương.

Diệp Hạo và Huyền Vân bắt tay buông lỏng ra.

- Huyền Vân, ta thất vọng về ngươi.

Lúc này, một giọng nói trào phúng vang lên.

- Có ý gì?

Huyền Vân không rõ vì sao nhìn về phía Danh Đô.

Danh Đô chỉ Diệp Hạo nói:

- Ngươi và a miêu a cẩu kết bạn làm nhục nhã thân phận Cự Đầu chúng ta, có biết không?

- Ngươi nói ai?

Diệp Hạo còn chưa nói gì, đứng tại bên cạnh hắn, La Phù nổi giận.

- Hiện tại, lại đây dập đầu xin lỗi, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Danh Đô lạnh lùng nhìn La Phù nói.

- Dập đầu? Ngươi cũng xứng?

La Phù cười lạnh.

Nếu trước kia, La Phù còn không dám nói với Danh Đô như vậy?

Nhưng sau khi thực lực tăng lên, nàng chẳng còn bận tâm?

Toàn trường xôn xao!

Không hiểu La Phù làm sao dám nói với Danh Đô như vậy?

Chẳng lẽ cô ta không lo Danh Đô giết mình sao?

- Ngươi muốn chết.

Danh Đô nổi giận.

Thân hình như điện, thế như thương khung.

Hắn đánh ra một quyền giống như hủy thiên diệt địa tới đầu La Phù.

Trong mắt La Phù xuất hiện hàn quang.

Danh Đô bá đạo vô cùng.

Vừa lên đã ra sát chiêu.

La Phù hừ lạnh một tiếng, chiến kiếm trong tay lập tức chém ra, kinh khủng kiếm quang giống như trường giang đại hà cuồng dũng.

Cả hai va chạm, cuồng bạo khí lưu trà ra bốn phía, mắt thấy chôn vùi Tu Sĩ xung quanh, bọn người Trần Bế Nguyệt, Huyền Vân xuất thủ, liên thủ khống chế dư chấn trong phạm vi nhỏ nhất có thể.

- Sao có thể?

Đến khi bụi bặm tan đi, Danh Đô tiếp lùi bảy tám bước mới ngừng lại.

Mà đối diện, khí tức La Phù dường như không có tổn thương.

Giờ khắc này, đâu chỉ Danh Đô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tu Sĩ trong sân cũng khó tin.

Danh Đô tung ra một kích vừa rồi, ai có thể chống lại nổi?

Thiên Kiêu xuất toàn lực có lẽ làm được, nhưng cũng không thể như La Phù như vậy, mặt không đỏ tim không đập giống như không việc gì.

Không nói trọng thương, thụ thương sẽ khó tránh khỏi.

Nhưng bây giờ tình huống như thế nào?

La Phù không mảy may tổn thương.

Đám người không biết La Phù thân phụ Lưu Ly Bảo Thể và Băng Phách Huyền Thể hai đại thể chất, sớm rèn luyện nhục thân đến trình độ cực kì cao.

Còn nữa, bây giờ La Phù còn đang tu luyện Bá Thể.

Bá Thể cũng có nhất định thành tựu.

Ba đại thể chất kết hợp cả người, chỉ riêng nhục thân, Danh Đô đã thua xa.

- Ta không tin ngươi có thực lực Cự Đầu.

Danh Đô không tiếp thụ nổi việc mình bị La Phù bức lui.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hai thân ảnh không ngừng va chạm, không ngừng giao phong, không ngừng ra chiêu.

Ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở giao thủ mười chiêu.

Mười chiêu sau Danh Đô lảo đảo lui về sau mười mấy mét.

Trong sân, Tu Sĩ thấy thế đều lộ vẻ hoảng sợ.

Ba đạo vết kiếm, sâu thấy được tận xương.

Mà La Phù vẫn như trước, khí tức bình ổn, dường như không có việc gì.

- Ai có thể nói cho ta chuyện này là thế nào không?

Một Tu Sĩ trợn mắt há mồm lên tiếng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận