Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1376: Khổ tận cam lai

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Mở miệng là một nữ tử trang diễm diêm dúa.

Thật ra, cô ta và Tô Nhất Phỉ không có cừu oán, thậm chí hai bên trước giờ chưa từng gặp mặt.

Sở dĩ nhằm vào Tô Nhất Phỉ bởi vì sau khi Tô Nhất Phỉ đến hấp dẫn chú ý của rất nhiều Luyện Khí Sư.

Đây là nguyên nhân Thạch Bình Nhi nhằm vào cô ta.

Tô Nhất Phỉ thành công hấp dẫn ánh mắt toàn trường của nàng.

Tô Nhất Phỉ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta nhớ lúc trước ngươi đã nói mình biết Diệp Công Tử.

Thạch Bình Nhi ranh mãnh lên tiếng.

- Nếu quen biết vì sao Diệp Công Tử không cho ngươi thư mời?

- Nhất Phỉ thật quen biết Diệp Công Tử đó.

Lúc này, ngồi bên cạnh Tô Nhất Phỉ, Thạch Hải Nham lên tiếng.

- Quen biết không có nghĩa Diệp Công Tử phải hạ thư mời.

- Vậy đừng nói quen biết người ta chứ.

Thạch Bình Nhi ha ha cười nói:

- Ở đây ai không biết Diệp Công Tử, ta hôm nay còn chào hỏi đây?

- Ngươi nói chúng ta không phải.

Thạch Hải Nham sắc mặt trầm xuống nói.

- Có cái gì không thể.

Thạch Bình Nhi cười tủm tỉm nói.

- Diệp Công Tử vừa mới bắt đầu khảo hạch chúng ta đã biết.

Thạch Hải Nham nhìn chằm chằm Thạch Bình Nhi nói:

- Còn nữa, Diệp Công Tử còn mời chúng ta ăn cơm đấy.

Chuyện Diệp Hạo mời khách ăn cơm có thể lấy ra khoe khoang.

- Ngươi tin không?

Thạch Bình Nhi hỏi một thanh niên bên cạnh. Người kia khẽ lắc đầu.

- Ngươi tin không?

Thạch Bình Nhi hỏi thanh niên thứ hai. Người kia cũng lắc đầu.

Thạch Bình Nhi hỏi liên tiếp ba người, mở hai bàn tay ra nói:

- Ngươi xem, mọi người không tin.

- Thạch Bình Nhi, ngươi đừng quá phận.

Thạch Hải Nham bị chọc giận.

- Quá phận?

Thạch Bình Nhi nhìn thẳng hắn nói:

- Ta chỉ không muốn một số kẻ xấu giả danh của Diệp Công Tử lừa bịp thôi.

- Ngươi nói ai giả danh của Diệp Công Tử lừa bịp?

Tô Nhất Phỉ dù tính tình cho dù tốt cũng không thể không nổi giận.

- Ngươi xem, có phải bị nói trúng rồi?

Thạch Bình Nhi cười khanh khách.

- Thạch Bình Nhi.

Tô Nhất Phỉ đứng lên chỉ Thạch Bình Nhi.

- Tô Nhất Phỉ, ngươi nên biết nếu ngươi không mượn tên của Diệp Công Tử, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách tham gia trà đạo của Giang công tử sao?

Thạch Bình Nhi cười lạnh không thôi.

- Ngươi trừng lớn con mắt mà cố gắng nhìn một chút, ở đây vị nào không phải cường giả Tiên Chủ Cảnh?

- Thạch Bình Nhi, Tô Nhất Phỉ do ta mời.

Lúc này, một thanh niên nhịn không được đứng lên.

- Lục Xí Ổn, không phải ai cũng có tư cách anh hùng cứu mỹ nhân đâu?

Mắt Thạch Bình Nhi lộ ra hung quang nhìn người thanh niên kia.

Nghe vậy, Lục Xí Ổn trầm giọng nói:

- Ta chỉ nói ra sự thật.

- Lục Xí Ổn, nơi đây không có chuyện của ngươi.

Lục Xí Ổn vừa nói xong, một thanh niên mặc cẩm bào ngồi trên đài cao thản nhiên nói.

Lục Xí Ổn nhìn thanh niên kia một cái, trong mắt lộ chút kiêng kị.

Thạch Bình Nhi mới vừa nói trong sân không ai không phải cường giả Tiên Chủ Cảnh, trên thực tế, ngoại trừ Tô Nhất Phỉ và Thạch Hải Nham ra, vẫn còn bảy tám vị Tu Sĩ Kim Tiên Cảnh.

Bảy tám vị nữ tử.

Nữ tử bất cứ lúc nào có thể nhận ưu đãi.

Tiền đề là ngươi phải có dung mạo xinh đẹp.

Lục Xí Ổn đường đường là cường giả Tiên Chủ Cảnh Sơ Kỳ, mà thanh niên ngồi trên đài cao kia có tu vi Tiên Chủ Trung Kỳ.

Chênh lệch đối bên làm cho hắn có chút kiêng kị.

Không phải Lục Xí Ổn không dám đắc tội.

Mà vì Tô Nhất Phỉ thì không đáng.

Thạch Bình Nhi nhìn thấy Lục Xí Ổn ngồi xuống lại càng thêm khoa trương.

- Tô Nhất Phỉ, ở đây không chào đón ngươi.

Ánh mắt Thạch Bình Nhi cay nghiệt nhìn Tô Nhất Phỉ nói.

Phẫn nộ!

Cực kỳ phẫn nộ!

Tô Nhất Phỉ rất muốn xé nát miệng cô ả trước mặt này.

Nhưng nàng không dám.

Cẩm y thanh niên ngồi trên đài cao kia vừa đã tỏ thái, nên nàng rất rõ ràng.

- Nhất Phỉ, chúng ta đi thôi.

Thạch Hải Nham thấp giọng nói.

Loại trường hợp này không thích hợp ở lại.

Lúc Tô Nhất Phỉ chuẩn bị rời đi một thân ảnh xé rách không gian xuất hiện trong sân.

Một trung niên mặc thanh sam.

- Trong sân không có trận pháp sao?

- Vị này sao xông tới?

- Ngươi biết hắn ai sao?

- Ông chủ Túy Tiên Lâu đó.

- Ngươi nói Trần Thăng?

- Tê!

- Ông chủ Túy Tiên Lâu tới đây làm gì?

- Chẳng lẽ ——?

Lúc toàn trường đang thảo luận, Trần Thăng bước nhanh đi đến bên cạnh Tô Nhất Phỉ.

- Ngươi là Tô Nhất Phỉ Tiểu Thư?

Tô Nhất Phỉ choáng váng.

Trần Thăng là ai, Tô Nhất Phỉ sao không biết?

Cường giả Tiên Tôn Cảnh.

Lại còn không phải Tiên Tôn bình thường.

Mình chỉ là một Kim Tiên thấp cổ bé họng.

Đời này có thể đặt chân Tiên Chủ hay không còn không biết nữa.

Nhưng bây giờ, Trần Thăng lại xưng Tô Nhất Phỉ Tiểu Thư?

Mình nhận nổi hai chữ Tiểu Thư này sao?

- Nhất Phỉ.

Thạch Hải Nham nhìn thấy Tô Nhất Phỉ đứng im vội vàng đụng nàng một cái.

Lúc này, Tô Nhất Phỉ mới như tỉnh lại:

- Ta…ta…ta…ta là Tô Nhất Phỉ.

- Đây là thư mời của Diệp Công Tử, đêm nay ngươi có thời gian, mời giờ Tuất đến Túy Tiên Lâu.

Trần Thăng nói xong, hai tay đưa tới thư mời của Diệp Hạo.

- Có thời gian, có thời gian, có thời gian.

Tô Nhất Phỉ nói năng lộn xộn đáp.

Có thể không rảnh sao?

Do Diệp Hạo mời a!

Dù có chuyện lớn cỡ nào cũng phải bỏ qua.

Nhìn thấy Tô Nhất Phỉ nhận thư mời, Trần Thăng nhẹ giọng nói:

- Vì để phòng vạn nhất, mời ngươi bây giờ nhận chủ.

- Nhận chủ? Tin đồn là thật?

- Sự thật càng đáng sợ tin đồn.

- Cái gì?

- Vừa rồi ta tặng thư mời Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt nói cho ta biết, năng lượng ẩn chứa trong thư mời này đánh giết một Tiên Tôn Trung Kỳ không có vấn đề gì.

Những lời này của Trần Thăng làm Tu Sĩ toàn trường biến sắc.

Bởi vì trong gia tộc những Tu Sĩ này chưa chắc có Tiên Tôn Trung Kỳ.

Nhưng bây giờ, thư mời trong tay Tô Nhất Phỉ này lại có thể đánh giết cường giả Tiên Tôn Trung Kỳ.

Nhưng làm cho bọn hắn khiếp sợ nhất còn thư mời này đưa tới tin tức.

Diệp Hạo thật quen biết Tô Nhất Phỉ.

Nếu không sẽ không đặc biệt phát thư mời cho Tô Nhất Phỉ.

Có thư mời này toàn bộ quyền quý Tứ Trọng Thiên đều phải cho Tô Nhất Phỉ mặt mũi.

Không cho Tô Nhất Phỉ mặt mũi có nghĩa không cho Diệp Hạo mặt mũi.

Ai dám không cho Yêu Nghiệt mặt mũi?

Tô Nhất Phỉ ý thức được giá trị thư mời nên vội vàng nhỏ máu nhận chủ.

Theo một giọt máu tươi tiến vào thư mời, nháy mắt Tô Nhất Phỉ sinh ra một loại cảm giác huyết mạch tương liên với nó.

- Thư mời này chỉ mình mới dùng được.

Trong lòng Tô Nhất Phỉ khẽ động.

Nói cách khác, thư mời này không thể truyền thừa tiếp. Nhưng dù như vậy cô đã rất hưng phấn.

- Tô Tiểu Thư, ta có một Truyền Tấn Ngọc Phù.

Trần Thăng đưa Tô Nhất Phỉ một Ngọc Phù:

- Sau này nếu ngươi gặp phiền phức không giải quyết được, có thể tìm ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận