Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1393: Thiên Huyền Thú

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Trước đó La Phù không có tư cách gọi thẳng hai từ Bế Nguyệt này.

Bất quá khi chiến lược nàng đặt chân đến Cự Đầu. chênh lệnh giữa hai bên cũng không đã còn.

- Ta cũng không biết.

Diệp Hạo nhìn Trần Bế Nguyệt một cái cười nói.

Diệp Hạo vừa nói câu này chân hung hăng bị đạp một cái không khỏi nhếch miệng.

Không có ai trong lúc này bình thường vận chuyển Tiên Lực toàn thân cả, bởi vậy một cước của Trần Bế Nguyệt quả thực rất đau.



Diệp Hạo vừa muốn nói đã thấy đôi mắt như thu thủy của Trần Bế Nguyệt lộ ra chút lo lắng.

Diệp Hạo giật mình.

Chợt ý thức được nàng sợ hành động vừa nãy khiến Diệp Hạo chán ghét.

Hắn không biến sắc mà kẹp lấy chân ngọc của nàng.

Trần Bế Nguyệt không khỏi mở to hai mắt.

Nàng giãy giụa.

Thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể rút ra được.

- Đăng đồ tử.

Trần Bế Nguyệt truyền âm mắng.

- Ha ha, nếu ta là đăng đồ tử, vậy cô vữa nãy là gì?

- Huynh huynh huynh...

- Chút nữa có thời gian không?

Nghe Diệp Hạo hỏi như thế, trái tim bé nhỏ của Trần Bế Nguyệt nhảy lên thình thịch.

- Huynh.. huynh muốn làm cái gì?

- Muốn hẹn cô đi chơi một hôm.

- Người nào cùng hẹn với huynh?

Tiếng Trần Bế Nguyệt như muỗi kêu.

Diệp Hạo không tiếp tục trêu cợt nàng nữa mà buông lỏng chân ngọc ra, nhìn về phía La Phù.

- La Phù, chúng ta đi thôi.

- Được.

- Có một việc ta phải nói với cô.

- Chuyện của Bế Nguyệt sao?

- Làm sao cô biết?

La Phù khinh bỉ một cái.

- Chuyện rõ ràng như vậy, công tử nghĩ ta ngốc sao?

- Ừm, chút nữa ta đưa Bế Nguyệt đi dạo phố, lần sau dẫn cô đi.

- Được.

La Phù nhẹ gật đầu, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Nàng luôn biết rõ thân phận bản thân.

Thị nữ.

Nhưng Diệp Hạo đến giờ vẫn không đối xử nàng như thị nữ.

Rất nhiều chuyện đều thương lượng cùng nàng.

Qua ba lần rượu, Diệp Hạo cáo từ.

Mà hắn vừa mới rời đi, Trần Bế Nguyệt cũng lập tức cáo từ.

Hạo Nguyệt nghi ngờ nhìn thân ảnh Trần Bế Nguyệt rời đi, chợt cũng đứng lên cáo từ với Lữ Mông.

Lúc đi ra Túy Tiêu Lâu nhìn thấy cảnh Trần Bế Nguyệt cùng Diệp Hạo sóng vai mà đi không biết tại sao trong lòng nàng lại có một chút không thoải mái.

Thân là Yêu Nghiệt Nhân tộc, tiêu chuẩn Hạo Nguyệt rất cao.

Cho dù Cự Đầu nàng cũng không đặt vào mắt.

Mà Diệp Hạo lại đi vào lòng nàng.

Đáng tiếc Diệp Hạo với nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, ngay lúc Hạo Nguyệt muốn buông xuống ý muốn theo đuổi, lại mới phát hiện có ngươi nhanh chân đến trước.

Trần Bế Nguyệt ngại ngùng.

Nàng vẫn luôn cúi đầu, tự hồ trên chân có thứ gì đó rất đáng để nhìn.

Diệp Hạo cười hỏi.

- Ta biết chân của cô rất đẹp, nhưng cũng không cần một mực nhìn nó chứ?

- Ta đang mang giày mà?

- Lúc cô không xỏ giày ta cũng đã nhìn qua rồi.

Trần Bế Nguyệt lập tức nhớ tới năm đó Diệp Hạo nhìn trộm mình, hai tai lập tức đỏ lên.

- Lúc ấy huynh thật sự không cẩn thận xông vào sao?

- Thật.

- Huynh nói đây có phải duyên phận không?

- Đúng vậy a.

Diệp Hạo gật đầu.

- Duyên phận là thứ tuyệt không thể tả.

- Huynh thích ta không?

Trần Bế Nguyệt trầm ngâm một chút hỏi.

- Cô thì sao?

Diệp Hạo không đáp mà hỏi ngược lại.

- Thân thể ta cũng đã bị ngươi nhìn rồi, đời này không gả cho ngươi thì cho ai đây?

- Tại sao ta cảm thấy cô không can tâm tình nguyện vậy?

- Từ thời điểm kia, huynh đã trở thành lang quân lý tưởng nhất trong lòng ta.

Trần Bế Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thậm chí còn lý tưởng hơn so với lang quân trong tưởng tượng nữa.

Dừng một chút, Trần Bế Nguyệt nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Tâm ta cũng cam, tình cũng nguyện.

- Sau khi ta nhìn qua thân thể cô, nếu nói không có cảm giác thì là nói dối rồi.

Diệp Hạo suy nghĩ rồi trả lời.

- Mà thông qua mấy lần tiếp xúc sau đó, đối với cô cũng có một chút cảm giác.

- Tiếp tục.

- Cho tới nay ta đều cảm thấy mình là một người một lòng cầu đạo, nhưng thời gian dần qua ta phát hiện, một lòng như thế chưa hẳn chuyện tốt.

Diệp Hạo cân nhắc lời nói.

-Ta có thời gian, cũng có tinh lực, làm những chuyện ta thích cùng nữ nhân thích ta.

- Ta có cảm giác với cô, mà cô cũng thích ta.

Diệp Hạo nói đến đây, cầm lấy tay Trần Bế Nguyệt.

- Ta nghĩ chúng ta có thể ở cùng một chỗ.

Trần Bế Nguyệt bị Diệp Hạo nắm tay theo bản năng vùng vẫy một hồi, nhưng rất nhanh đã từ bỏ giãy dụa.

- Vậy huynh sẽ lấy ta sao?

- Lấy.

- Ta tin huynh sẽ không phụ lòng ta.

- Cô không có lòng tin với chính mình?

- Cái này cho huynh.

Trần Bế Nguyệt đưa cho Diệp Hạo một hộp gấm.

- Cái gì đây?

Diệp Hạo tiếp nhận nhìn thấy bên trong có một đầu gỗ hình người.

- Thế tử khôi lỗi.

Trần Bế Nguyệt nói khẽ.

- Thế tử khôi lỗi?

Diệp Hạo không khỏi giật mình.

- Huynh luyện hóa khôi lỗi này, nó sẽ giúp huynh chết thay một lần.

- Cô vẫn nên giữ lại đi thôi.

Diệp Hạo muốn đưa lại cho Trần Bế Nguyệt.

- Trên người ta cũng đã có một bộ.

Trần Bế Nguyệt nói đến đây, lấy ra một bộ Thế tử khôi lỗi của mình cho Diệp Hạo nhìn.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nhận lấy.

Chợt Diệp Hạo lại đưa cho Trần Bế Nguyêt một quả trứng Chiến sủng.

Nhìn quả trứng trong tay, Trần Bế Nguyệt tò mò hỏi.

- Trứng Chiến sủng hả?

Diệp Hạo gật đầu.

- Chiến Sủng gì thế?

Trần Bế Nguyệt mới vừa nói xong, một trung niên đã xông tới, trung niên nghi ngờ đánh giá quả trứng, một vài hô hấp sau nhìn về phía Trần Bế Nguyệt, hỏi.

- Có thể đưa trứng Chiến Sủng trong tay cô cho ta nhìn xem không?

- Không thể.

Diệp Hạo trả lời.

- Ấn ký này tựa như của Thiên Huyền Thú.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn trung niên nói.

- Có thể thấy ngươi cũng có nghiên cứu về trứng Chiến Sủng nhỉ.

- Thật đúng là Thiên Huyền Thú a.

Suy đoán trong lòng trung niên được chứng minh.

- Thiên Huyền Thú?

Trần Bế Nguyệt kinh ngạc.

- Thiên Huyền Thú có đẳng cấp gì?

- Huyết mạch Thiên Huyền Thú trong tay cô thuộc về đỉnh tiêm.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Tương lai đặt chân đến Tiên Vương cao giai cũng không có vấn đề gì.

- Tiên Vương cao giai?

Trần Bế Nguyệt không khỏi giật mình.

Cấp bậc này cho dù Nguyệt Quế Thánh Địa cũng cũng không có bao nhiêu.

Có thể đoán được, Thiên Huyền Thú một khi trưởng thành sẽ trở thành phụ ta đắc lực của mình.

- Có thể bán cho ta không?

Ánh mắt trung niên nóng bỏng hỏi.

- Ngươi cảm thấy ai sẽ bán Thiên Huyền Thú?

Trần Bế Nguyệt cảm thấy trung niên này có chút ngu ngốc.

Tiên Vương Cao Giai Chiến Sủng a!

Ai sẽ ngu mà bán?

Trung niên suy nghĩ một chút lên nói.

- Ta có thể đưa cho ngươi một Chiến Sủng Tiên Vương trung giai, Chiến Sủng ta đưa ngươi cũng đã trưởng thành.

- Trưởng thành ta cũng không hiếm thấy.

Trần Bế Nguyệt đâu có thèm.

Chiến Sủng trưởng thành lại như thế nào? Luận giá trị vẫn trứng của Diệp Hạo đưa nàng?

Bạn cần đăng nhập để bình luận