Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1408: Bán Thần giáng lâm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

Bán Thần!

Cô Độc!

Lúc Giang Quan Tuyên và Cô Độc Đan nhìn thấy thân ảnh này, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer



- Ta là hộ đạo giả của Diệp Hạo.

Cô Độc lạnh lùng nhìn hai người nói.

- Hạn cho các ngươi trong vòng ba hô hấp biến mất khỏi tầm mắt chúng ta, nếu không các ngươi cũng đừng đi đâu nữa.

- Diệp Hạo đã là một phế vật.

Giang Quang Tuyên trầm giọng nói.

- Một hô hấp.

Cô Độc vươn một ngón tay.

- Diệp Hạo, tình thế hôm nay chúng ta là bắt buộc.

Cô Độc Đan cường thế đáp lại.

- Hai cái hô hấp.

Cô Độc lại vươn một ngón tay.

Giang Quan Tuyên và Cô Độc Đan không khỏi liếc nhau một cái.

- Ba lượt hô hấp.

Chiến kiếm trong tay Cô Độc Đan tràn ra ba động ngập trời, từng đạo phong mang kiếm ý trong nháy mắt tràn ngập, sau đó chém về hướng Giang Quang Tuyên và Cô Độc Đan, hư không đều vơ nát, mắt thấy chuẩn bị đánh vào hai vị này, một bàn tay khô héo xuất hiện, bàn tay và kiếm ý của Cô Độc chém ra hung hăn đụng vào nhau.

Cả hai trong nháy mắt đã va chạm hàng vạn lần.

Đợi đến lúc toàn bộ kiếm ý Cô Độc tan biến, bàn tay cũng có trăm ngàn lỗ thủng.

- Cô Độc, Bản Nguyên ngươi không phải bị thương nặng sao?

Theo tiếng nói vừa rơi xuống, một bạch bào thân ảnh xuất hiện giữa không trung, từ trên người hắn đã tuôn ra một thứ khiến Diệp Hạo có cảm giác không thoải mái.

- Thi Tộc.

Cô Độc kinh ngạc nhìn thân ảnh vừa xuất hiện.

Thi Tộc đã từng là một chủng tộc vô cùng cường đại.

Nhưng bộ tộc này lại từ từ chôn vùi vào lịch sử.

Đạo thân ảnh nghi ngờ đánh giá Cô Độc, chốc lát sau mở miêng nói.

- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.

- Khôi phục như thế nào kệ ta, ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết à?

Cô Độc nó đến đây cầm kiếm đứng lên.

- Đánh đi.

- Đã sớm nghe nói Cô Độc ngươi xuất thủ từ trước đến nay có công không thủ, hôm nay ta nhìn một chút lực công kích của ngươi như thế nào.

Đạo thân ảnh kia đằng không bay lên.

Bán Thần giao thủ quá kinh khủng.

Bọn họ chỉ có thể đánh nhau trong chỗ sâu của thương khung mới không kiêng nể gì mà xuất thủ.

Nếu không gây ra tử thương quy mô lớn, có thể sẽ chọc giận Bán Thần khác.

Cô Độc không nhìn lại Diệp Hạo, thân hình lóe lên biến mất.

Đợi đến lúc Cô Độc rời đi, Giang Quan Tuyên nhìn Diệp Hạo chằm chằm, nói.

- Diệp Hạo, hiện tại ngươi có con bài gì để đánh?

- Ta đã từng đơn thuần cảm thấy Tam Đại Tổng Các dựa vào thế lực bên ngoài mới có thể cùng Trung Ương Hoàng Triều chống lại, nhưng khi ta đến Tứ Trọng Thiên mới ý thức được ý nghĩa này ngây thơ cỡ nào.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Giang Quan Tuyên nói.

- Có ý gì?

Giang Quang Tuyên cau mày hỏi lại.

- Trung Ương Hoàng Triều là thế lực cường đại nhất Tam Tọng Thien Nhân tộc, trong tộc làm sao không có cường giả Bán Thần tọa trấn?

Diệp Hạo lập tức trả lời.

- Dù cường đại như vậy nhưng vẫn không thể làm gì được Tam Đạ Tổng Các, có thể nói rõ một điều, phía sau các người khẳng định có cường giả Bán Thần.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Cô Độc Đan có một loại dự cảm không tốt.

- Diệp Hạo muốn nói, dù các ngươi phái ra bao nhiêu cao thủ đều không thể nào làm gì được hắn.

Cô Độc Đan vừa nói xong một nữ tử mặc ngũ thải hà ý xé rách không gian xuất hiện.

Không phải Thải Kỳ Lân thì còn ai?

- Thải Kỳ Lân!

Cô Độc Đan giật mình.

- Ngươi không phải đã sớm từ bỏ Diệp Hạo?

- Diệp Hạo là đệ đệ kết nghĩa của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ từ bỏ hắn?

Thải Kỳ Lân lạnh như băng nhìn Cô Độc Đan.

- Còn nữa, Yêu Tộc ta không phải như nhân tộc.

- May mắn chúng ta đã sớm cân nhắc đến điểm ấy.

Khiến Thải Kỳ Lân không ngờ, một đạo thanh âm già nua đột nhiên phá vỡ trời cao. Sau một khắc, một lão giả mặc áo bào trắng cưỡi một thương Long giáng lâm đến

Khí tức toàn thân lão giả cực kỳ kinh khủng.

Thải Kỳ Lân nhìn thấy lão giả, con mắt không khỏi híp lại.

- Long Cuồng.

Thải Kỳ Lân chậm rãi nói ra 2 tiếng.

Diệp Hạo nghe được cái tên này tựa hồ nghĩ tới gì đó.

- Người của Trung Ương Hoàng Triều?

- Long Huyền là huyền tôn của ta.

Long Cuồng lườm Diệp Hạo một cái.

- Không ngờ Trung Ương Hoàng Triều lại liên thủ cùng Tam Đại Tổng Các giam cầm ta.

Trong mắt Diệp Hạo vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Diệp Hạo, ngươi còn quá trẻ.

Long Cuồng thản nhiên nói.

- Trên cái thế giới này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Khi cả hai đều có chung mục đích, cho dù cùng Yêu Tộc hay Ma Tộc đều có thể hợp tác.

- Ngươi nói ta hiểu.

Trong mắt Diệp Hạo tràn đầy thương cảm nói.

- Ta chỉ không hiểu ta và Tam Đại Tổng Các đến cùng có thù hận gì khiến bọn họ không tiếc hết thảy hợp tác với đối thủ cũ mà cầm ta xuống.

- Bởi vì trên người ngươi có Dược Vương, Trận Ma, Khí Vương truyền thừa, mà ba đại truyền thừa này đều là thứ mà Tam Đại thế lực cực kỳ cần.

Long Cuồng nói khẽ.

- Truyền thừa nhìn tư chất, dù ta cho bọn hắn, bọn hắn cũng không học được.

- Nhưng để trên người ngươi thì thật lãng phí.

Diệp Hạo trầm mặc không nói.

Mà lúc này cường giả đến đây không có 1 vạn cũng có 8000:

Bọn họ nhìn thấy bộ dáng thương cảm của Diệp Hạo trong lòng đều rất thoải mái.

- Ai có thể ngờ cho tới cuối cùng Diệp Hao có hai đại cường giả Bán Thần bảo vệ hắn?

- Anh hùng tuổi xế chiều.

- Ngươi nào nói không phải? Nếu tu vi Diệp Hạo vẫn còn, người nào dám quá phận bức bách hắn như vậy?

- Diệp Hạo có xưng hào Yêu Nghiệt bên trong Yêu Nghiệt đó, điều này có nghĩa hắn có thể đặt chân đến Đệ Tam cảnh.

- Đáng buồn thay, đối phó Diệp Hạo lại là thế lực phía sau Diệp Hạo.

- Nhân tộc mãi mãi cũng không thay đổi tật xấu tự giết lẫn nhau sao?

Long Cuồng nhìn về phía Thải Kỳ Lân nói.

- Thải Kỳ Lân, ngươi nên rõ bản thân ngươi hiện tại cũng không phải đối thủ của ta, lại tăng thêm ngươi từ cao trọng thiên cưỡng ép giáng lâm đến thấp trọng thiên, tu vi ngươi bị cưỡng ép xuống một cảnh giới, như vậy ngươi càng không phải đối thủ của ta.

Thải Kỳ Lân lạnh lùng nói.

- Ta thừa nhận trạng thái hiện tại của mình xác thực không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta không tin ta vận dụng Cấm Thuật thì đánh không được ngươi.

- Ngươi muốn vận dụng Cấm Thuật?

Long Cuồng kinh nghi hỏi lại.

- Vì tên phế vật này, đáng sao?

- Ta cảm thấy đáng là được.

Thải Kỳ Lân thần tình lạnh lùng đáp lời.

Mắt thấy song phương chuẩn bị đại chiến một đạo thân ảnh Nguyệt Quế Thánh Địa mở miệng nói.

- Thải Kỳ Lân Thượng Thần, coi như ngươi có thế ngăn cản được Long Cuồng Thượng Thần, nhưng ngươi cũng ngăn không được hai vị tiền bối Cô Độc Đan cùng Giang Quan Tuyên đâu.

Diệp Hạo nhìn thấy thân ảnh này trong mắt phù hiện một chút thương cảm.

- Trần Bế Nguyệt, ngươi cứ hận không thể để ta chết như vậy?

- Ta chỉ trình bày sự thật thôi.

Trần Bế Nguyệt hơi hơi lắc đầu.

- Diệp Hạo, hiện tại nếu ngươi muốn sống sót, chỉ có thế đầu nhập vào Nguyệt Quế Thánh Địa ta.

- Diệp Hạo, chỉ cần ngươi đáp ứng đầu nhập vào Nguyệt Quế Thánh Địa, ta có thể bảo vệ an toàn của ngươi.

Một đạo thân ảnh chảy xuôi huỳnh quang bên cạnh Trần Bế Nguyệt chậm rãi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận