Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1429: Không Gian Chi Lực

Kiếm Linh cũng chỉ có thực lực Tiên Vương nhất chuyển.

Mà Trảm Yêu kiếm trước mặt lại đạt đến Tiên Vương tứ chuyển.

Điều này vượt xa Phong Thần dự đoán.

Diệp Hạo vung tay lên, Trảm Yêu Kiếm Linh lập tức hóa thành một sợi sương mù trở về Tiểu Thiên Địa.

- Ta tin ngươi cũng biết chuyện vừa xảy ra.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cổ Cầm có thể trả thù nhưng nàng đã tổn thương tới người vô tội.

Phong Thần nói chậm rãi.

Cổ Cầm tự nhận ẩn giấu rất tốt.

Nhưng lại không biết dưới thần niệm của cường giả Tiên Vương, nàng không cách nào che đậy được.

- Ngươi muốn xử phạt như thế nào?

- Cho người chết một cái giao phó.

- Tại sao ngươi không chỉ ra.

- Bởi vì chuyện này dính đến ngươi.

- Chuyện này không có quan hệ gì đến ta cả mà.

- Nhưng ngươi đã bảo vệ nàng.

- Sau đó thì sao?

- Ngươi chỉ cần đưa ra một lý do thỏa đáng, ta sẽ coi như không phát sinh chuyện gì.

- Ngươi xác định điều này thích hợp?

- Không chỗ nào trên đời này có chính nghĩa tuyệt đối? Nếu Cổ Cầm không phải chuẩn thiên kiêu, ngươi cảm thấy ta sẽ cho nàng cơ hội?

Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi nói

- Ta có mấy khối Nhật Diệu thạch.

- Ta nhìn xem.

Diệp Hạo tiện tay đưa cho Phong Thần một khối.

Nhật Diệu thạch là một loại Năng Lượng Tinh thạch.

Ngoại trừ giúp tu sĩ hệ hỏa tu luyện nhanh chóng thì có thể coi như vật liệu Trận Đạo cùng Khí Đạo.

- Nhật Diệu thạch Chủ cấp.

Phong Thần lộ ánh mắt sáng quắc.

- Cho ta 1 vạn khối Nhật Diệu thạch.

- 1000:

Diệp Hạo ném một cái túi Càn Khôn cho Phong Thần.

1000 Nhật Diệu thạch đã hơn một ức.

Phong Thần quét thần niệm một cái mới mở miệng nói

- Trở về nói cho Cổ Cầm, nếu về sau lại tổn thương tới người vô tội, dù ngươi có lấy ra 1 vạn Nhật Diệu thạch cũng không bảo vệ được nàng.

Phong Thần rời đi.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Phong Thần nói câu sau cùng biểu đạt ý tứ rất đơn giản.

Không phải không thể tổn thương người vô tội.

Chỉ cần xuất ra nhiều Tiên thạch hơn là được.

Đương nhiên, giá cả phải hơn 1 vạn Nhật Diệu thạch.

Diệp Hạo vừa trở lại chỗ ở thì Liên Yên đẩy cửa đi vào, nàng đánh giá Diệp Hạo một phen mới nói

- Ngươi không sao chứ?

- Ta có thể có chuyện gì?

Diệp Hạo nhún vai.

Liên Yên xác định Diệp Hạo không có chuyện gì, trái tim mới buông lỏng xuống.

- Ngao.

Diệp Hạo nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì thấy được Đạp Tuyết thú trốn sau lưng Liên Yên.

Đạp Tuyết thú có chút sợ hãi đưa cái đầu nhỏ ra nhìn hắn.

Diệp Hạo cười cười, trong tay lóe lên thanh quang rồi đột nhiên xuất hiện một trái cây

- Cho ngươi.

Lúc Diệp Hạo ném trái cây kia ra ngoài, Đạp Tuyết thú lập tức sáng mắt lên, sau đó bay lên nuốt một ngụm vào miệng.

- Tiểu Bạch.

Liên Yên hoảng sợ bật thốt.

Nàng kinh hô bởi vì Tiểu Bạch không nghe lời bản thân lại dám tùy tiện ăn đồ vật của người khác.

- Yên tâm đi, thứ ta cho Tiểu Bạch ăn chỉ có chỗ tốt với nó.

- Tiểu thư, hắn cho ta ăn thứ tốt, ta cảm thấy thứ này hơn phân nửa có thể cải biến huyết mạch của mình.

Đạp Tuyết thú thấp giọng nói.

Liên Yên không khỏi thay đổi sắc mặt.

Không phải nàng chưa từng gặp qua trái cây có thể tăng huyết mạch, nhưng dạng trái cây này có thứ nào không trân quý.

- Ngươi cho Tiểu Bạch ăn cái gì?

- Về sau ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi rồi quay người trở về gian phòng.

Liên Yên lộ ra vẻ mặt đầy nghi hoặc, nàng dẫn Tiểu Bạch về tới gian phòng mình.

Vừa đến gian phòng thì Tiểu Bạch lay động.

- Tiểu Thư, ta muốn ngủ.

Nó nói một câu rồi cắm đầu ngã trên mặt đất.

Liên Yên giật nảy cả mình, nàng vội vàng tiến lên kiểm tra thân thể nó.

Sau khi kiểm tra xong, nàng khiếp sợ phát hiện huyết mạch Tiểu Bạch đang thuế biến.

Nàng vội vàng gõ đại môn Diệp Hạo.

- Tiểu Bạch ngủ thiếp đi.

- Ta biết.

- Ngươi cho Tiểu Bạch ăn cái gì?

- Kỳ Lân quả.

- Kỳ Lân quả?

Nghe được ba chữ này, trái tim Liên Yên bỗng nhiên chậm lại nửa nhịp.

Kỳ Lân quả là cái gì?

Nàng sao có thể không biết?

Kỳ Lân quả, một trong những dược tài cải biến huyết mạch Yêu thú.

Một Kỳ Lân quả có giá trị đạt đến mấy ngàn vạn.

- Đây là Kỳ Lân quả đời sau.

Kỳ Lân quả cũng có thể gieo trồng.

Dù Kỳ Lân quả đời sau sẽ không có hiệu quả bằng Kỳ Lân quả đời trước, nhưng cũng có giá hơn trăm vạn.

- Ta thiếu quá nhiều nhân tình rồi?

- Mọi người đều là đồng sự, cần gì nói đến nhân tình.

Diệp Hạo khoát tay.

- Hiện tại không có chuyện gì chứ?

- Không...không có.

Liên Yên vội nói.

. . .

Hoàng cấp tứ ban!

Đây chính là lớp học của Diệp Hạo!

Diệp Hạo đi tới đó thì phát hiện nơi này có hơn trăm tên học sinh, ngoài ra còn có mười mấy đạo sư.

- Đạo sư Trận Đạo của chúng ta đây sao?

- Trẻ tuổi vậy?

- Hắn đáng tin không?

- Ta cảm thấy không đáng tin.

- Đợi chút nữa, chúng ta sẽ chỉnh hắn.

- Mã đạo sư đã ám chỉ qua, chút nữa có thể ra oai phủ đầu hắn.

- Ra oai phủ đầu là điều đương nhiên, không có thực lực thì làm đạo sư gì nữa?

Diệp Hạo vừa đi tới giảng đài đã nghe hơn trăm học sinh bàn tán xì xào.

- Ta là người không có tính tình tốt lắm.

Diệp Hạo nhìn chung quanh bốn phía rồi chậm rãi nói

- Bởi vậy ai còn nói chuyện phiếm thì cút ra ngoài cho ta.

- Diệp đạo sư, ngươi không thể làm như thế trong giờ học.

Mã Hoài âm dương quái khí nói.

- Ngươi có thể đến đây nghe ta dạy học, nhưng nếu đến đây chỉ để khoa tay múa chân, ngươi hiện tại có thể cút ra ngoài.

Diệp Hạo thản nhiên lườm Mã Hoài một cái nói.

- Diệp đạo sư, ngươi nói Mã đạo sư như vậy cũng không thích hợp đâu?

Một nam sinh đứng lên.

- Không sai, Diệp đạo sư chỉ mới tới thôi, chẳng lẽ ngươi không tôn trọng tiền bối?

Lại có một nam sinh đứng lên.

- Nếu chúng ta cũng không hiểu quy củ như ngươi, chẳng phải học viện sẽ rối loạn?

- Diệp đạo sư, ngươi không thể ỷ vào bản thân tiến vào cửa sau thì có thể diễu võ giương oai.

Không lâu sau có tám học sinh đứng lên.

Không hề nghi ngờ, tám tên này đều là học sinh được Mã Hoài trọng điểm chú ý.

- Hiện tại, tám người các ngươi có thể đi ra ngoài.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Dựa vào cái gì?

Học sinh đứng lên đầu tiên lạnh lùng lên tiếng.

- Chỉ bằng ta là đạo sư các ngươi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, không gian bốn phía nam sinh bỗng nhiên vỡ ra. Sau đó, hắn bị không gian thôn phệ, nặng nề ngã ngoài phòng học.

- Không gian phá toái.

- Đây là không gian chi lực.

- Diệp đạo sư không phải Ngọc Tiên cảnh sao?

- Diệp đạo sư xác thực chỉ có ba động Ngọc Tiên cảnh trên người.

- Ta biết.

- Ta cũng biết, Ngọc Tiên 33 chuyển.

- Trời ạ, Diệp đạo sư lại là một thiên kiêu.

- Ta rốt cục cũng biết tại sao học viện đặc biệt tuyển chọn hắn rồi.

Sau khi Diệp Hạo vận dụng không gian chi lực, thầy trò toàn trường trở nên xôn xao.

Mã Hoài bị dọa sợ.

Hắn rốt cục biết được tại sao Diệp Hạo dám nhục nhã hắn, hắn cũng biết tại sao Diệp Hạo không thèm nhìn Trang Tùng?

Trang Tùng chỉ là một vị chuẩn thiên kiêu, mà Diệp Hạo lại là một thiên kiêu chân chính.

Thử hỏi xem, thiên kiêu sẽ để ý một tên chuẩn thiên kiêu sao? Đáp án là phủ định.

Bạn cần đăng nhập để bình luận