Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 143: Đáng Giá

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------------------------------------------

Diệp Hạo không phải chỉ là một dế nhũi sao?

Lương Bân có ý nghĩ thế này cũng không phải không có đạo lý.

Chứ nếu Diệp Hạo có tiền, sao lại đón taxi đến Bồng Lai Hội Sở?

Mà nhìn tình huống trước mắt, đại gia Diệp này chắc thuộc dạng công tử ca không theo quy củ a.

Khoảng 2 phút sau, một trung niên mập mạp trên người toàn hàng hiệu chạy tới bên này, mà sau lưng trung niên sau lưng còn có bốn tên bảo tiêu.

Trương Kình Tùng có thể không khẩn trương à?

Khi người phụ trách nói chuyện Diệp Hạo cho hắn biết, hắn nhanh chóng nhìn qua camera giám sát đã biết được người đến là ai?

Trương Kình Tùng hắn cũng là một người có chỗ đứng nhưng hơi mềm chỗ đó trong Trương gia, một nhân vật mang tính đại biểu, mà hắn sở dĩ có lực ảnh hưởng lớn như vậy bởi vì hắn là tổng giám đốc của Bồng Lai Hội Sở.

Trong Ma Đô Tam có Đại Hội Sở đỉnh cấp nhất mà Bồng Lai Hội Sở có thể vững vàng đứng đệ nhất rõ ràng do lực ảnh hưởng của Phương gia.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, Phương gia cường thế lại giao tặng Bồng Lai Hội Sở cho Diệp Hạo.

Trương Kình Tùng hiện tại vẫn nhớ kỹ thần sắc của Phương gia gia chủ lúc chuyển nhượng quyền sở hữu của mình cho Diệp Hạo, trong mắt ông ta khi đó rất không cam lòng.

Cái này nói rõ cái gì? Đây không phải quà tặng đơn giản, mà bất đắc dĩ bồi thường cho người ta.

Trương Kình Tùng không biết bối cảnh sau lưng Diệp Hạo, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời Phương gia chủ nới với mình nói, không thể lá mặt lá trái đối với Diệp Hạo, càng không thể tùy ý mang tài nguyên nhân mạch của Hội Sở rời đi, nếu không, không những Diệp Hạo không bỏ qua hắn, ngay cả Phương gia cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Trương Kình Tùng hiện tại vẫn nhớ như in câu nói này.

Mà điều làm Trương Kình Tùng hơi hơi buông lỏng chính là, khi Diệp Hạo lấy được quyền sở hữu Hội Sở, không tiến hành bất kỳ sự thay đổi nào.

Nhưng ai có thể ngờ, hôm nay ông chủ chúng ta cải trang vi hành đây.

Trong lúc đi ra đại sảnh, ông cũng đã hỏi qua chi tiết sự việc.

Thời điểm Trương Kình Tùng vọt tới trước mặt Diệp Hạo, đang muốn gọi một tiếng lão bản, đã thấy Diệp Hạo cho ông một ánh mắt cảnh cáo.

Trương Kình Tùng nhiều năm qua đều nhìn mặt mà nói chuyện, sao không minh bạch ý tứ của Diệp ca chứ.

- Trương quản lý, ta hi vọng ngươi cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng!

Diệp Hạo nhàn nhạt cất lời.

- Tôi cũng đã làm rõ ràng chân tướng mọi việc, chuyện này do Bồng Lai Hội Sở chúng tôi làm không đúng.

Trương Kình Tùng khiêm tốn nói.

- Để bày tỏ sự áy này, tôi hiện tại an bài cho mọi người một gian phòng càng tốt hơn cái các vị đã đặt và tất cả dịch vụ đều miễn phí.

Diệp Hạo hơi gật đầu.

- Tôi đưa các ngươi qua đó.

Trương Kình Tùng thấy vẻ mặt Diệp Hạo hiện ra vẻ hài lòng liền nói tiếp.

- Ta biết Trương quản lý rất bận, ngươi cứ đi đi, để người khác an bài cũng không sao!

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tôi vừa vặn nhàn rỗi không chuyện gì làm a.

Trương Kình Tùng vội nói.

Trong lòng Lương Bân ngập tràn sống gió a.

Lương Bân hắn đã gặp qua Trương Kình Tùng này một lần.

Hắn nhớ rất rõ, trung niên trước mắt cho dù gặp được tỷ phú cũng rất xa cách nha.

Nào giống bộ dạng hôm nay, giống như một chú cún hiền ngoan dễ mến?

Cha mẹ Hứa Manh Manh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, đều không biết nên nói cái gì.

Bọn họ có ngốc đến đâu cũng đã minh bạch bối cảnh Diệp Hạo rất sâu, nếu không, gia hỏa tổng giám đốc này sao khách khí với cậu ta như vậy?

Trương Kình Tùng dẫn đoàn người Diệp Hạo đến phòng 888:

- Đây là phòng Chí Tôn a!

Lương Bân hoảng sợ thốt lên.

- Thế nào?

Mẹ Hứa Manh Manh nghi ngờ hỏi.

- Chí Tôn gian chỉ có Hội Viên Kim Cương mới có tư cách đi vào!

Lương Bân nói đến đây, thần sắc đầy rung động nhìn qua Diệp Hạo.

- Trương quản lý, hình như ngươi mang đến sai chỗ rồi?

Diệp Hạo trừng mắt Trương Kình Tùng một cái.

Lão giờ này nhất thời bị ngố à! Ông ta muốn bại lộ thân phận mình sao?

Trương Kình Tùng thấy thần sắc Diệp Hạo mới ý thức được bản thân vỗ mông ngựa sai chỗ.

Hắn vội vàng đáp lời.

- À à, gian phòng của mọi người ở phía trước!

Nghe được câu nói này, thần sắc Lương Bân mới thả lỏng đi một chút, gia hỏa Diệp Hạo này sao có thể làm Hội Viên Kim Cương được?

Trương Kình Tùng dẫn đám người đến một phòng Trung Đẳng, sau đó cáo từ rời đi.

Hắn cũng không dám ở đây lâu mà vội vàng sai người phục vụ căn phòng.

Mà tràng diện trong phòng nhất thời có chút xẩu hổ.

Bình thường, Lương Bân sẽ lên đài, nhưng hắn hiện tại còn có tư cách sao?

Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc y phục cổ trang ôm một cây đàn cổ đi đến.

Dáng vẻ thiếu nữ thướt tha mềm mại, tướng mạo thanh tú, chân đạp bước liên tục, chầm chậm đi đến.

Nàng chào mọi người một cái rồi ngồi trên mặt đất.

Theo mười ngón tay của Thiên Thiên dẫn động dây đàn, mọi người có cảm giác trước mặt như xuất hiện dãy núi nguy nga, đồ sộ, mà trên nó, một hồ suối nho nhỏ chảy xuống.

Diệp Hạo cảm thấy bản thân mình như nghe được tiếng giò núi vù vù thổi qua cùng tiếng chảy róc rách của dòng suối nhỏ.

Khi một khúc này kết thúc, Diệp Hạo vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.

- Hay!

Diệp Hạo vỗ tay khen không ngớt miệng.

Thiếu nữ cung trang dịu dàng cười một tiếng, nhẹ bước đi đến gần Diệp Hạo nói.

- Mời Công Tử dùng bữa!

Diệp Hạo thực đơn cho Hứa Manh Manh.

- Em chọn đi?

Hứa Manh Manh chần chờ một chút rồi điểm vài món, bởi vì nhìn giá cả trên đó khiên cô nàng run sợ, kinh hãi, không dám chọn nhiều.

Những món khác không nói, chỉ một món canh cá trong đó thôi đã có giá 580 tệ.

Bất quá, sau khi nghe thiếu nữ giới thiệu qua sơ lược, Hứa Manh Manh mới biết được, cái giá này quả thật không cao lắm.

Mỗi con cá trong canh đều phải được tự nuôi ít nhất 2 năm trở lên, sau đó thông qua 18 đạo trình tự xử lý, tốn thời gian ròng rã ba tháng mới hoàn thành được.

- Mỗi món ăn của chúng ta ở đây đều dựa theo phối phương của cung đình ngày xưa, ngay cả 18 thức nhắm theo kèm cũng như thế.

Thiếu nữ mặc cung trang nhẹ giọng nói ra.

Đám người lúc này mới rõ vì sao giá cả không hợp thói thường như thế?

Mỗi lần chọn một món, thiếu nữ bồi bàn sẽ cặn kẽ giới thiệu quá trình và khẩu vị của món ăn này, bởi vậy, sau khi qua hơn một giờ chọn món, đám người Hứa Manh Manh có loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

- Ta giờ mới hiểu vì sao có nhiều người thích đến những nơi sang trọng rồi!

Cha Hứa Manh Manh cảm khái thốt lên.

- Nếu có thể thường đến nơi này ăn thì tốt quá!

Lúc mẹ Hứa Manh Manh nói câu nói, ánh mắt bà rơi vào người Diệp Hạo.

Nhưng Diệp Hạo lại không đáp lại, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn bà một cái.

- Trong thời gian chờ đợi món ăn, mời các vị thưởng thức một chén trước thấm vị!

Khi thiếu nữ phục vụ bắt đầu pha một bình trà thơm hảo hạng, Diệp Hạo đứng lên muốn rời đi.

- Anh đi đâu?

Hứa Manh Manh hỏi.

- Anh ra ngoài một chút!

Diệp Hạo nói xong liền rời đi, đương nhiên hắn không phải đi tiểu tiện.

Sau khi ra khỏi phòng, hắn đi thẳng lên lầu chín.

Lúc Diệp Hạo vừa mới ra thang máy đã thấy Trương Kình Tùng đang đứng đợi.

- Ông chủ!

Trương Kình Tùng cung kính chào.

- Tôi không hi vọng chuyện hôm nay lại phát sinh nữa.

Diệp Hạo nói tiếp với ông ta.

- Ông cần chú ý nhiều hớn đến tố chất công tác của nhân viên trong Hội Sở.

- Tôi lập tức đuổi việc tiểu tử kia!

- Chuyện này coi như qua đi!

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Cảnh cáo một chút là được.

- Vâng, ông chủ!

Trương Kình Tùng nào dám trái ý Diệp Hạo?

- À, ông đi thông tri đám Hội Viên Hoàng Kim và Hội Viên Kim Cương, đêm mai, Hội Sở sẽ đấu giá một vật phẩm thần bí.

- Lão bản, cậu có thể tiết lộ một hai không?

- Hộ Thân Phù.

- Cái gì?

- Hộ Thân Phù.

Diệp Hạo bình tĩnh lặp lại.

- Loại đồ vật này thật sự tồn tại?

Vẻ mặt Trương Kình Tùng không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Hạo cười cười, móc ra một lá Phù từ trong ngực đưa cho Trương Kình Tùng.

Trương Kình Tùng đánh giá một chút, khóe miệng hơi giật giật.

Đây không phải Quỷ Họa Phù sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận