Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1432: Thỏ Ngọc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Sau khi Diệp Hạo giải đáp vấn đề cho từng học sinh, Mã Hoài cùng những đạo sư khác đều lộ ánh mắt đầy chấn động.

Bởi vì đám vấn đề của những học sinh này thì đừng nói tới bọn họ là Hoàng cấp đạo sư, cho dù Huyền cấp đạo sư, Địa cấp đạo sư hoặc cao hơn cũng không đáp ra.

Bọn họ chỉ có thể nhắm mắt trả lời một số vấn đề bình thường.

Nhưng Diệp Hạo lại như thế nào?

Mặc kệ vấn đề gì, hắn cũng có thể đưa ra phương án giải đáp hoàn mỹ.

Đúng, hoàn mỹ.

Diệp Hạo không chỉ đưa ra đáp án vô cùng đơn giản, hắn còn có thể chỉ ra phương hướng tiếp theo.

Không phải ai cũng có thể làm được điều này.

Không phải đám Hoàng cấp đạo sư này chưa từng nghe qua Huyền cấp đạo sư cùng Địa cấp đạo sư giảng bài, tuy nhiên lại không có một vị đạo sư nào có thể giải đáp toàn bộ nghi hoặc như Diệp Hạo.

Sau khi giải đáp xong hàng loạt các vấn đề, Diệp Hạo mới nói

- Tốt, đã đến giờ, mọi người có vấn đề thì chờ nửa tháng sau nhé.

Hoàng cấp tứ ban có hết thảy 14 đạo sư.

Mỗi ngày sẽ có một đạo sư luân phiên.

Mà hiện tại tăng thêm Diệp Hạo thì có mười lăm người.

Học sinh toàn lớp đều lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn.

Bởi vì bọn hắn thật sự lấy được rất nhiều tri thức Trận Đạo hữu dụng từ trong miệng Diệp Hạo.

Mà những tri thức này đều không có trên sách.

- Diệp đạo sư, người có thể giảng thêm một chút tri thức Trận Đạo cho chúng ta không?

- Đúng vậy, Diệp đạo sư, ngươi ở lại giảng cho chúng ta một hồi đi.

- Diệp đạo sư, ta còn mấy vấn đề nè?

Đối với việc học sinh toàn lớp giữ lại, sắc mặt Diệp Hạo không có bao nhiêu biến hóa, hắn tự mình rời khỏi.

Lúc Diệp Hạo rời đi chưa tới 1 phút, một đạo thân ảnh vọt vào phòng học.

Không phải Mã Luân thì là ai?

Mã Luân nhìn thoáng qua bục giảng mới vội hỏi

- Diệp đạo sư đâu?

- Diệp đạo sư đi rồi.

Tề Linh nói khẽ.

- Tan lớp đi.

Mã Luân lộ mặt tiếc nuối.

- Đúng rồi, ngươi trắc thí Tật Phong Ấn thế nào?

Tề Linh tò mò hỏi.

- Tốc độ tăng lên một phần ba, thời gian hao tổn một phần ba.

Khuôn mặt Mã Luân hưng phấn.

- Có thể nói, ta đã cải tiến thành công sơ bộ.

- Diệp đạo sư vừa nói Tật Phong Ấn có thể cải tiến thêm một bước nữa, lúc nào ngươi cải tiến thời gian hao tổn đến một phần tư, người sẽ cho phép ngươi tiến vào Ngộ Đạo Trận cảm ngộ 1 canh giờ.

- Thật sao?

Mã Luân mừng rỡ.

- Ta dám cầm loại sự tình này ra lừa ngươi à?

Tề Linh trừng hắn một cái.

- Vậy kế tiếp, ta có việc làm rồi.

Ánh mắt Mã Luân lóe ra tinh mang.

Diệp Hạo rời khỏi phòng học không bao xa, một đạo truyền âm vang lên tai.

- Diệp Hạo.

Diệp Hạo lộ ánh mắt ngoài ý muốn.

- Trở về nhanh như vậy.

Diệp Hạo vừa dứt lời, không gian bốn phía biến ảo một trận, sau đó, hắn xuất hiện bên trong một không gian hư vô.

Đối diện không phải Lưu Á Tân thì là ai?

- Lần này, ta phải cảm tạ ngươi cho thật tốt.

Lưu Á Tân nghiêm túc nhìn Diệp Hạo.

- Viện trưởng thu hoạch không nhỏ nha.

Diệp Hạo cười nói.

- Nhờ phúc của ngươi.

Lưu Á Tân ném một cái túi Càn Khôn cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo quét thần niệm qua thì giật mình.

Bởi vì trong túi Càn Khôn có một con thỏ mắt đỏ lông xù.

Con mẹ nó.

Cho mình một con thỏ, có ý gì?

Sắc mặt Diệp Hạo nhanh chóng ngưng trọng lên.

- Thỏ Ngọc.

- Đúng vậy, Thỏ Ngọc.

Lưu Á Tân gật đầu.

- Thỏ Ngọc đã biến mất từ thời Thượng Cổ, không ngờ trong bảo tàng kia vẫn còn một con.

- Ta nhận.

Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi đáp.

Hắn biết Lưu Á Tân muốn mình thiếu nhân tình.

Có thể tưởng tượng ra được, đối phương trong bảo tàng kia không chỉ lấy được một thứ tốt như Thỏ Ngọc đâu.

Thỏ Ngọc tương lai có thể đạt đến cảnh giới gì thì Diệp Hạo không biết, nhưng ít nhất có thể đạt đến cảnh giới Tiên Vương.

- Ngươi muốn kiến tạo Ngộ Đạo Trận?

- Ừ.

Lưu Á Tân biết rõ điểm ấy, Diệp Hạo cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, lấy năng lực cường giả Tiên Vương, muốn biết rõ thứ gì thì cực kỳ đơn giản.

- Ngươi muốn kiến tạo ở đâu?

- Nếu ta là Trận Đạo đạo sư Ngọc cấp tứ ban, vậy kiến tạo ở phụ cận Ngọc cấp tứ ban đi.

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi rồi đáp.

- Có thể.

Lưu Á Tân gật đầu nhẹ.

Sau đó, Diệp Hạo mang theo Thỏ Ngọc về tới phòng mình.

Kỳ thật, Lưu Á Tân không đơn giản chỉ đưa Thỏ Ngọc, mà còn có túi Càn Khôn có thể chứa đựng vật sống.

Túi Càn Khôn có không gian hơn ngàn mét vuông.

Chưa nói tới lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.

Sau khi triệu hoán Thỏ Ngọc ra, Diệp Hạo lại bỏ nó vào chung với Tiểu Thiên.

Khi nhìn thấy Thỏ Ngọc, ánh mắt Tiểu Thiên lộ ra một đạo hàn quang.

Thỏ Ngọc nhìn thấy một màn này, vội vàng nhảy vào trong ngực Diệp Hạo.

- Công tử, cứu ta.

- Con cái sao?

Nghe được âm thanh này, Diệp Hạo ranh mãnh cười một tiếng.

- Công tử, tại sao ngươi cười dâm đãng như thế?

Sắc mặt Diệp Hạo đen lại

- Ngươi học ai vậy?

- Một lão lang trong động phủ khi nhìn ta cũng có ánh mắt giống ngươi vậy á.

Thỏ Ngọc có chút không dám nhìn vào ánh mắt Diệp Hạo.

- Công tử, ngươi mang thêm đồ ăn cho ta hả?

Tiểu Thiên liếm liếm đầu lưỡi, hưng phấn hỏi.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn trắc thí huyết mạch Thỏ Ngọc có thể so sánh cùng ngươi không thôi.

Diệp Hạo đá Tiểu Thiên một cước lăn qua một bên, bởi vì nó chảy một miệng nước miếng vào óng quần hắn.

- Công tử, dù Thỏ Ngọc có huyết mạch tương đương cũng không thể nào là đối thủ ta đâu.

Tiểu Thiên kêu một tiếng ngao ô rồi nói.

- Nếu ta kích phát được huyết mạch tiên tổ, ta sẽ sợ ngươi sao?

Thỏ Ngọc lạnh như băng nhìn Tiểu Thiên nói.

- Mạch Thỏ Ngọc có cao thủ?

Tiểu Thiên lộ một mặt trào phúng.

- Năm đó, lúc tổ tiên ngươi phệ Thiên đã bị tổ tiên ta ngăn cản.

- Tổ tiên ngươi? Đùa ta à?

Thiên Cẩu có cao ngạo từ trong xương cốt, nó luôn luôn xem thường Thỏ Ngọc.

- Ngươi không tin?

Thỏ Ngọc bực tức.

- Năm đó có 6 vị cao thủ Tiên Vương đỉnh phong xuất thủ, nhưng bọn họ liên thủ cũng không bắt được tổ tiên ta. Về sau, một vị Bán Thần không nhịn được nên xuất thủ, nhưng dưới tình huống này, tổ tiên ta vẫn đánh chết hai vị cao thủ Tiên Vương đỉnh phong. Đoạn lịch sử này đã cắm rễ sâu vào huyết mạch Thiên Cẩu.

- Năm đó chính diện chống lại tổ tiên ngươi cũng có tổ tiên Thỏ Ngọc.

- Có phải một trong hai vị bị tổ tiên ta đánh chết không?

- Không phải đâu?

Diệp Hạo thấy lúc Thỏ Ngọc nói câu này, âm thanh rõ ràng yếu xuống.

- Tổ tiên ngươi thực sự là một trong 6 vị cao thủ?

Diệp Hạo truyền âm hỏi.

- Năm đó, tổ tiên ta cũng bị trọng thương nặng, không lâu sau thì chết đi.

Thỏ Ngọc nói.

- Vậy cũng rất lợi hại rồi!

Diệp Hạo cười nói.

- Ta nhất định sẽ tái hiện lại vinh quang của tổ tiên.

Lúc nói câu này, Thỏ Ngọc không khỏi nắm chặt tiểu móng vuốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận