Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1438: Một bí mật

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- 1 vạn Tích Phân.

Diệp Hạo nghĩ một chút nói.

- 1 vạn Tích Phân?

Nghe được Diệp Hạo muốn 1 vạn Tích Phân, Tu Sĩ giữa sân đều lộ ra thần sắc chấn kinh.

- Sao ngươi không đi đi cướp đi?

Long Thành Nghiệp không nhịn được quát lớn.

- 1 vạn Tích Phân rất nhiều hả?

Diệp Hạo hơi kinh ngạc hỏi lại Mộ Dung Tinh.

- Ta thân làm Địa Cấp Đạo Sư mỗi tháng cũng chỉ có 1000 Tích Phân thôi.

Mộ Dung Tinh có chút im lặng nói.

Diệp Hạo gia hỏa này cũng quá đáng.

Mở miệng đã muốn 1 vạn Tích Phân.

- Ngươi chỉ có 1000 Tích Phân thôi à?

Diệp Hạo có chút nghi ngờ hỏi tiếp.

- Có phải có ít quá không?

- Ít?

Mộ Dung Tinh muốn chửi con mẹ a.

Đương nhiên nàng sẽ không nói ra câu này.

- Ta thân làm Hoàng Cấp Đạo Sư mỗi tháng chỉ được 100 Tích Phân thôi.

Diệp Hạo nhìn Mộ Dung Tinh nói.

- Ngươi được 100 Tích Phân?

Kha Kiệt không khỏi trừng lớn hai mắt nói.

- Làm sao có thể?

- Thế nào?

Diệp Hạo không hiểu mà nhìn Kha Kiệt.

- Ta thân làm Ban Cấp Chủ Nhiệm một tháng chỉ có 50 Tích Phân thôi.

- Ít như vậy?

Diệp Hạo giật mình.

- Tích phân của ngươi dựa theo tiêu chuẩn của Huyền Cấp Đạo Sư cấp cho.

Lúc này một bóng người xinh đẹp đi vào phòng học.

Bóng hình này xinh đẹp, dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú.

Dù so với Mộ Dung Tinh cũng chỉ kém một chút mà thôi.

- Vì cái gì ta không thể dựa theo tiêu chuẩn của Địa Cấp Đạo Sư?

Nhường toàn trường thầy trò nghĩ không ra Diệp Hạo lại hỏi câu này.

- Loại việc này phải từng bước mà tăng lên.

Hàn Mộng Kỳ nói khẽ.

- Trước khi ta tới đây Lưu Viện Trưởng nói ngươi Tích Phân mỗi tháng của ngươi từ 100 dâng lên đến 200:

- 200, quá ít.

Thấy Diệp Hạo ghét bỏ, Hàn Mộng Kỳ cười nói ra.

- 200 đã là tiêu chuẩn của Huyền Cấp Ban Chủ Nhiệm.

- Được rồi, 200 thì 200:

Diệp Hạo đành thỏa hiệp.

Hắn hiện tại không muốn làm quá.

Dù sao vẫn cần thời gian khôi phục tu vi.

- Ngươi biết hắn?

Mộ Dung Tinh nhìn Hàn Mộng Kỳ kinh nghi nói.

- Chẳng lẽ ngươi không biết?

Hàn Mộng Kỳ biết Mộ Dung Tinh muốn lừa nàng nói ra thân phân Diệp Hạo, nhưng sao nàng có thể mắc mưu.

- Ngươi nói cho hắn một chút, 1 vạn Tích Phân quá nhiều.

Mộ Dung Tinh trầm ngâm một hồi vẫn mở miệng nói.

- Đã nghe chưa?

Hàn Mộng Kỳ nhìn Diệp Hạo nói.

- Vậy thì 9000 thôi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút đáp.

Mộ Dung Tinh nhìn Diệp Hạo trong mắt lộ ra một tia lửa giận.

- Cho ngươi.

Nàng cuối cùng vẫn chấp nhận.

Diệp Hạo cười híp mắt đưa Lệnh Bài của mình cho Mộ Dung Tinh.

Mộ Dung Tinh chuyển 9000 Tích Phân từ Lệnh bài của mình đưa vào Lệnh Bài của Diệp Hạo.

Diệp Hạo vung tay tiếp nhận, nói.

- Ngươi hiện tại có thể dẫn hắn rời đi.

Mộ Dung Tinh nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi quay người rời đi.

Sau khi nàng rời đi, Hàn Mộng Kỳ nhìn quanh bốn phía nói.

- Tất cả giải tán.

Mộ Dung Tinh là nhân vật phong vân trong Học Viện, Hàn Mộng Kỳ cũng như thế.

Lời của nàng nói ai dám không nghe?

Rất nhanh trong phòng học chỉ còn hơn 10 vị trong Ngộ Đạo Trận tu hành, những Tu Sĩ khác đều rời đi.

- Ngươi đắc tội Mộ Dung Tinh, về sau sẽ gặp phiền phức.

Hàn Mộng Kỳ cười như không cười nhìn Diệp Hạo.

- Không phải có ngươi sao?

Diệp Hạo nhướng mày lên nói.

- Cái gì không phải có ta?

Hàn Mộng Kỳ kêu lên.

- Ta và ngươi không có quan hệ gì hết.

- Nói thật giống như ta muốn có quan hệ với ngươi vậy.

Lời này của Diệp Hạo làm Hàn Mộng Kỳ xù lông.

- Ngươi nói cái gì?

- Cho ngươi.

Đúng lúc này Diệp Hạo đưa cho nàng một quyển Cổ Thư.

Thần Niệm của Hàn Mộng Kỳ quét qua không khỏi kinh trụ.

- Ngươi không phải nói không có Trung Quyển sao?

- Đúng vậy.

- Vậy bây giờ sao lại có?

- Bởi vì ta ghét phiền phức.

- Ý ngươi là để cho ta giúp ngươi giải quyết tốt hậu quả?

- Nếu không thì cho ngươi Trung Quyển làm gì.

- Ta muốn biết ngươi có Hạ Quyển không?

Hàn Mộng Kỳ hỏi ra câu nói này, hô hấp dồn dập hẳn lên.

Hạ Quyển!

Hạ Quyển mới là tinh hoa!

- Ngươi đoán xem.

- Diệp Nhật.

Hàn Mộng Kỳ dậm chân nói.

- Ta là người, ghét nhất phiền phức.

Diệp Hạo không có trả lời thẳng vấn đề của Hàn Mộng Kỳ.

- Chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết tốt hậu quả, đừng nói Hạ Quyển, coi như Thiên Cấp mật quyển.

- Thiên Cấp mật quyển?

Nghe được bốn chữ này, hai con ngươi của Hàn Mộng Kỳ toát ra hào quang loá mắt.

- Ngươi có?

Diệp Hạo cúi đầu nhìn Hàn Mộng Kỳ nắm tay lại.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn Thiên Cấp mật quyển!

- Cho ngươi Thiên Cấp mật quyển cũng vô dụng.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tại sao?

- Thiên Cấp mật quyển đối ứng với Chiến Sủng Bán Thần cảnh, ngươi sẽ không phải nói cho ta ngươi có Chiến Sủng bậc này nhé?

Diệp Hạo trên dưới đánh giá Hàn Mộng Kỳ một cái.

- Hiện tại không có, không có nghĩa về sau không có.

- A, nghe ý là ngươi còn có cơ hội thu hoạch được?

Diệp Hạo kinh nghi hỏi.

- Còn nhớ Yêu Vương Sơn mà Lưu Viện Trưởng nói cho ngươi không?

- Trên Yêu Vương Sơn có Chiến Sủng cấp Bán Thần?

- Ừm.

Diệp Hạo tức khắc kích động lên.

Chiến Sủng Bán Thần cấp ai mà không muốn?

Bán Thần a!

- Làm sao mới có thể thu được Chiến Sủng cấp Bán Thần?

- Thông Linh Thuật là một trong những thứ cực kỳ trọng yếu, ngươi tu hành Thông Linh Thuật càng mạnh, Chiến Sủng có khả năng đi theo càng mạnh.

- A.

- Ngươi a cái gì? Cho ta Thiên Cấp mật quyển.

- Ta nói này, ngươi cảm thấy ta thực sự có Thiên Cấp mật quyển?

Diệp Hạo mở to hai mắt nhìn.

- Ngươi không phải không biết những người có Thiên Cấp mật quyển, lui một bước coi như ta có thì ngươi cảm thấy ta sẽ truyền thụ cho ngươi sao? Còn nữa coi như ta nguyện ý truyền thụ cho ngươi, ngươi dám học không?

Hàn Mộng Kỳ không khỏi bình tĩnh lại.

Thiên Cấp mật quyển liên quan đến căn cơ của một Tông Môn.

Loại truyền thừa này tuyệt đối không cho phép tiết lộ.

Một khi tiết lộ, Tông Môn sẽ không tiếc bất cứ giá nào mạt sát để đoạt lại truyền thừa.

- Ngươi cho ta Tuần Thú Thuật không có vấn đề gì chứ?

Hàn Mộng Kỳ đột nhiên lại nghĩ tới một việc.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tự hại mình à?

Diệp Hạo lật Hàn Mộng Kỳ một cái.

Công Pháp tiết lộ, Tông Môn không những truy sát để lấy lại, còn phải truy cứu Tu Sĩ đã tiết lộ Công Pháp nữa.

Loại trừng phạt kia, so với chết cũng không kém bao nhiêu!

- Đúng vậy.

Hàn Mộng Kỳ suy nghĩ một chút nói.

- Ngươi nên nới lỏng tay ra đi?

Diệp Hạo chỉ đôi tay trắng như phấn của Hàn Mộng Kỳ.

Nàng vội vàng buông lỏng cổ áo Diệp Hạo ra.

Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân vừa mới có hành vi không thục nữ.

- Nói cho ngươi một bí mật.

Hàn Mộng Kỳ nhìn bốn phía một cái thấp giọng nói.

- Bí mật gì?

- Lưu Viện Trưởng không phải chiếm được một Bảo Tàng sao?

- Sau đó thì…?

- Chỗ kia hẳn là một phiến thiên địa phá toái từ thời Thượng Cổ, mà trải qua những năm này phát triển, nơi đó cũng đã trở thành một Bảo Khố.

Hàn Mộng Kỳ thấp giọng nói.

- Đương nhiên trân phẩm trong phiến thiên địa kia bị Lưu Viện Trưởng cầm đi, hiện tại hắn đã cống hiến nó cho Học Viện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận