Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1443: Ngươi mua được sao

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Ta xác định.

Giang Hàn Ngọc nhẹ gật đầu.

- Thiếu Các Chủ vừa rồi hắn nói muốn mua toàn bộ Tôn Cấp Chiến Sủng của Bảo Ngọc Các chúng ta.

Lúc này thị nữ kia thấp giọng nói.

- Ha ha ngươi nói cái gì?

Tần Hán Thời không nhịn được cười to.

- Ngươi muốn thu mua toàn bộ Tôn Cấp Chiến Sủng? Toàn bộ Nam Vực này, cho dù Thái Huyền Học Viện cũng không làm được đâu.

- Thái Huyền Học Viện không làm được chuyện này bởi vì bọn họ không muốn sử dụng Phủ Khố.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Ta biết ngươi vô tri nhưng trình độ vô tri của ngươi đã đạt đến cấp độ mà ta cũng không thể tưởng tượng nổi rồi.

Con mẹ nó!

Tần Hán Thời tức thời nổi giận.

Vận dụng Phủ Khố?

Ai sẽ nhàn rỗi đến mức không làm gì mà dùng đến Phủ Khố?

Nhưng mà chuyện mua toàn bộ Tôn Cấp Chiến Sủng cũng cần phải có một con số thiên văn cho dù Thái Huyền Học Viện cũng chưa hẳn có được số Tiên Thạch lớn như thế.

- Ngươi nói cái gì?

Tần Hán Thời chỉ Diệp Hạo, quát.

- Tần Hán Thời ngươi có thể đi.

Giang Hàn Ngọc lạnh lùng lên tiếng.

- Hàn Ngọc.

Tần Hán Thời lập tức rụt cổ lại.

- Nghe không hiểu?

Phong thái của Giang Hàn Ngọc yểu điệu, khuynh quốc khuynh thành, bất quá ánh mắt nàng lúc này lăng lệ, có một chút uy nghiêm trong đó.

Tần Hán Thời nhìn bộ dáng Giang Hàn Ngọc như vậy vội vàng nói.

- Ngươi đừng giận nữa, ta đi, ta lập tức đi ngay.

Bất quá, trước khi đi hắn còn lườm Diệp Hạo một cái, trong mắt tràn đầy hàn quang.

- Xin mời theo ta.

Giang Hàn Ngọc chỉ về phía trước nói khẽ.

- Giang tiểu thư, Đạo Sư của ta chỉ nói đùa thôi.

Thần sắc Tề Linh bất an nói.

- Ta tin Đạo Sư của ngươi sẽ không đùa ta đâu.

Thần sắc Giang Hàn Ngọc không thay đổi nói.

Nghe vậy Tề Linh không khỏi kéo cánh tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo cấp cho Tề Linh một ánh mắt yên tâm rồi đẩy cánh tay nàng ra đi theo Giang Hàn Ngọc vào trong.

Đợi đến khi hai người rời đi Mông Bình lúc này mới lên tiếng chế nhạo.

- Đạo Sư của ngươi hơn phân nửa gặp xui xẻo rồi.

- Cho dù Thiên Chi Kiêu Tử Thiên Cấp Ban của Thái Huyền Học Viện chúng ta cũng không dám trêu chọc đến Thiếu Các Chủ Bảo Ngọc Các đâu.

Địch Tân phụ họa.

- Tề Linh, không thể không nói Đạo Sư của ngươi gan to bằng trời.

Nghe hai người nói vậy sắc mặt Tề Linh ngày trắng bệch.

Diệp Hạo theo Giang Hàn Ngọc đi vào Phòng Khách Quý sau đó có một thị nữ đáng yêu lập tức dâng trà.

- Đây là trà vừa được hái xuống.

Diệp Hạo nếm một cái sau đó đặt chén trà xuống.

- Như thế nào?

- Không được tốt.

Diệp Hạo vừa nói vừa nhìn Giang Hàn Ngọc.

- Bảo Ngọc Các các người một ít lá trà tốt cũng không có?

- Ngươi biết trà này bao nhiêu tiền một lạng không?

Thị nữ sau khi nghe được Diệp Hạo nói trà không tốt, nhịn không được nói.

- Bao nhiêu tiền một lạng ta không biết, ta chỉ biết nó thật sự quá kém.

Diệp Hạo nói xong, trong tay xuất hiện môt hộp gấm.

- Đi pha cái này đi.

Thị nữ tiếp nhận hộp gấm rồi mở ra.

Trong nháy mắt, từng đạo quang hoa bắn ra ngoài.

Đủ mọi màu sắc, tuyệt thế mỹ lệ.

Nhìn từng mảnh lá trà trong hộp gấm, thị nữ lập tức bị bị kinh sợ.

- Bách Hoa Trà.

Trong mắt Giang Hàn Ngọc lộ ra một tia kinh ngạc.

- Làm sao ngươi có Bách Hoa Trà

- Thiếu Các Chủ, Bách Hoa Trà rất trân quý hả?

Thị nữ kia hỏi lại Giang Hàn Ngọc.

- Bách Hoa Trà được lấy từ trăm loại trà nhài trân quý thêm vào thủ pháp riêng biệt phối trí mà thành.

Giang Hàn Ngọc trầm giọng nói.

- Uống vào trăm loại hương hoa sẽ nở rộ trong miệng, để vị giác của ngươi được thỏa mãn đầy đủ.

Dừng một chút Giang Hàn Ngọc nói tiếp.

- Cái hộp gấm trong tay ngươi nếu xét về giá trị ít nhất cũng trăm vạn.

Trăm vạn?

Nghe được con số này, sắc mặt thị nữ không khỏi biến đổi.

Hộp gấm này chứa khoảng hai trăm lạng vậy một cân chẳng phải ngàn vạn?

- Đi pha trà đi.

Giang Hàn Ngọc nhìn thị nữ một cái nói.

Thị nữ cung kính rời đi.

Lúc này Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Giang Hàn Ngọc nói.

- Ngươi cũng đã thăm dò qua, hiện tại có thể nói chuyện làm ăn chưa?

- Ngươi muốn mua Tôn Cấp Chiến Sủng?

Có thể tùy tiện xuất ra một trăm vạn Bách Hoa Trà, thận phận Diệp Hạo há đơn giản.

- Bảo Ngọc Các các ngươi có bao nhieu Tôn Cấp Chiến Sủng?

- Ngươi muốn số lượng bao nhiêu?

- Có bao nhiêu cũng mua hết.

- Ngươi xác định mình không đùa?

Giang Hàn Ngọc thận trọng hỏi lại.

Diệp Hạo vung tay lên một Túi Càn Khôn xuất hiện trong tay nàng.

Thần Niệm Giang Hàn Ngọc quét qua một cái, sắc mặt nàng không khỏi thay đổi.

Một trăm ức!

Túi Càn Khôn trong tay Giang Hàn Ngọc có đến tận một trăm ức Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Ngươi là ai?

- Sinh ý Bảo Ngọc Các là cần nghe ngóng thân phận khách hàng sao?

- Cái này ngược lại không cần.

- Hiện tại có thể chuẩn bị cho ta bao nhiêu Tôn Cấp Chiến Sủng?

- Còn xem Chủng Tộc nào nữa.

- Không cần.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Giang Hàn Ngọc lúc này nhìn vào chỗ tối nói.

- Từ Trưởng Lão, chuẩn bị đi.

Thân ảnh trong chỗ tối lóe lên.

Giây lát sau, thị nữ đáng yêu bưng trà ngon tiến vào.

Lần này, ánh mắt nàng nhìn Diệp Hạo đã không còn khinh thị.

Cung kính rót ra hai chén Bách Hoa Trà sau đó im lặng rời đi.

Diệp Hạo nâng chén trà, uống một ngụm rồi để xuống.

- Ngươi là Đạo Sư Thái Huyền Học Viện?

- Ừ

- Đạo Sư Thái Huyền Học Viên có Ngọc Tiên Cảnh hả?

- Ngươi cảm thấy ta là Tu Sĩ Ngọc Tiên Cảnh?

- Trên người ngươi xác thực không có ba động của Kim Tiên Cảnh, dù tu vi ngươi cao hơn ta mấy cảnh giới, nhưng không thể ẩn tàng đền mức ta nhìn không ra.

Giang Hàn Ngọc kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi không nhìn lầm, ta chỉ có tu vi Ngọc Tiên.

Ngoài dự tính cảu Giang Hàng Ngọc Diệp Hạo trực tiếp thừa nhận.

- Một cái Ngọc Tiên Cảnh như ngươi tại sao lại có thể có nhiều tài chính đến thế?

Giang Hàn Ngọc không nhịn được dò xét.

- Trên người Ngọc Tiên Cảnh thì không thể có nhiều tiền à?

Lời này không có kẻ hở.

Giang Hàn Ngọc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Cũng may không bao lâu một trung niên đạo cô tiến vào.

- Tiểu Thư, Tôn Cấp Chiến Sủng Bảo Ngọc Các chúng ta chỉ có ba mươi con.

Đạo cô nói khẽ.

- Ba mươi con Tôn Cấp Chiến Sủng có giá tiền 186 ức 4300 vạn.

- Ít như vậy?

Diệp Hạo có chút bất mãn.

- Bảo Ngọc Các chỉ có ngần đó thực lực thôi à?

- Ngươi nói cài gì?

Trung Niên Đạo Cô liếc nhìn Diệp Hạo nói.

- Từ Trưởng Lão, không được thô lỗ.

Giang Hàn Ngọc vội vàng nói.

Chợt nàng nhìn Diệp Hạo.

- Nơi này chỉ là một phân bộ Bảo Ngọc Các, chờ ta trở về Tổng Bộ sẽ lập tức điều hàng cho ngươi.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Các ngươi có bao nhiêu ta đều mua hết.

Giang Hàn Ngọc trầm mặt lại, lát sau mở miệng nói.

- Ta biết rõ như vậy không lễ phép nhưng ta vẫn muốn biết ngươi muốn nhiều Chiến Sủng đến như vậy làm gì?

- Mua cho Tông Môn Đệ Tử.

- Ngươi xác định?

- Loại chuyện này đùa làm gì.

- Ta tin ngươi sẽ không cầm những Chiến Sủng này làm ra chuyện hại người. Ngươi hiện tại thanh toán khoản tiền còn lại, ta ssẽ dẫn ngươi đi lấy Chiến Sủng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận