Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1444: Ban thưởng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Hợp tác vui vẻ.

Giao phó ba mươi Tôn Cấp Chiến Sủng, Giang Hàn Ngọc vươn bàn tay nhỏ như ngọc về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo đưa tay bắt một cái rồi buông ra ngay.

- Hợp tác vui vẻ.

Diệp Hạo nói đến xong dừng lại một chút.

- Ta có một thỉnh cầu.

- Chuyện gì?

- Việc ta đến đây mua sắm Chiến Sủng có thể giữ bí mật không?

- Tại sao?

- Ta không muốn bị người khác chú ý.

- Vì khách nhân mà giữ bí mật vốn là nghĩa vụ của chúng ta.

- Sau khi ngươi chuẩn bị xong Chiến Sủng có thể đến Thái Huyền Học Viện tìm ta.

- Được thôi.

- Ta tiễn ngươi.

- Được.

Diệp Hạo ra khỏi Phòng Khách Quý tiến về Khu Vực Kim Cấp Chiến Sủng.

Rất nhanh, hắn đã thấy Tề Linh đang đứng đợi với vẻ mặt vô cùng bất an.

Tề Linh thấy Diệp Hạo đi ra, vội vàng chạy đến.

- Đạo Sư không sao chứ?

- Ta có thể có chuyện gì?

- Giang tiểu thư không có làm khó gì người sao?

- Không có.

- Không có thì tốt rồi.

Trái tim Tề Linh lúc này mới hạ xuống.

Mộng Bình và Địch Tân liếc nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tình huống gì thế này?

Giang Hàn Ngọc lại không làm khó dễ Diệp Hạo?

Dù bọn họ có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ đến việc Diệp Hạo vừa nãy đã tốn hơn trăm ức mua về ba mươi con Tôn Cấp Chiến Sủng.

- Diệp Đạo Sư ngươi không có chuyện gì thì tốt quá rồi.

Mộng Bình đi đến cười nói.

Diệp Hạo nhún vai không nói gì.

Mộng Bình hiện tại chủ động đi lên nói chuyện cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Mộng Bình thấy Diệp Hạo cho mình ăn bơ, trực tiếp nói.

- Ta muốn mua cho Tề Linh một Chiến Sủng tốt, đáng tiếc trong tay lại không có nhiều tiền, không biết ngươi có thể giúp nàng không?

- Biểu tỷ.

Tề Linh vội vàng kêu.

- Tin tưởng Diệp Đạo Sư hẳn sẽ không cự tuyệt, nhỉ?

Mộng Bình cắt đứt lời Tề Linh.

Tề Linh còn muốn nói, Diệp Hạo đã lên tiếng.

- Nói ra thì ta cũng là Lão Sư của ngươi, đưa ngươi một Chiến Sủng cũng tình hợp lý, không biết ngươi đang coi trọng con Chiến Sủng nào?

- Con Tuyết Hồ đằng kia.

Mộng Bình chỉ một con Tuyết Hồ trắng nõn như tuyết đằng xa.

- Con Tuyết Hồ này hiện tại có tu vi Ngọc Tiên thất chuyển, cùng tương đương với tu vi của Biểu Muội ta, nếu nàng có nó, chiến lực có thể tăng lên một bậc.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

- Ngươi sao lại hẹp hòi vậy?

Nhìn thấy Diệp Hạo lắc đầu, Mộng Bình lạnh mặt nói.

- Mua đồ cho học sinh của mình còn chê đắt?

- Ta lắc đầu vì cực hạn của Tuyết Hồ cũng chỉ đến Kim Tiên bát chuyển, nếu như không ngoài ý muốn thì đời này cũng không thể đặt chân lên Tiên Chủ cảnh.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Tiền một khi ta đã xuất thì phải là thứ tốt nhất.

- Ngươi muốn tốt hơn nữa?

- Đi thôi đến khu Chủ Cấp Chiến Sủng nhìn một chút.

Diệp Hạo nói rồi đi về phía trước.

- Diệp Đạo Sư.

Tề Linh đuổi theo Diệp Hạo, vội vàng nói.

- Ta không muốn.

- Đạo Sư cho ngươi, ngươi chỉ cần cầm thôi.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

Đến khu vực Chủ Cấp, Diệp Hạo nhìn xung quanh một chút rồi chỉ vào một con hồ ly kim sắc.

- Ngươi thích con Thiểm Điện Hồ này không?

- Mắc quá.

Tề Linh nhìn thoáng qua giá dầu Thiểm Điểm Hồ thì biến sắc.

- Vậy mua Thiểm Điện Hồ đi.

Diệp Hạo nói rồi đi đến trước mặt nữ phục vụ.

- Ta muốn con Thiểm Điện Hồ này.

- Thiểm Điện Hồ này có Huyết Mạch rất cao quý, nên có giá tám trăm bốn mươi vạn.

- Ta không hỏi ngươi về giá của nó.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Thị nữ nhìn Diệp Hạo một chút nói.

- Quy củ của Bảo Ngọc Các là đưa tiền trước.

Diệp Hạo tiện tay vứt cho nàng một Túi Càn Khôn.

Thần niệm thị nữ quét qua, thần sắc không khỏi thay đổi.

Sắc mặt nàng nhìn Diệp Hạo thay đổi.

- Hiện tại đưa Thiểm Điện Hồ cho ta được chưa?

- Có thể có thể có thể...

Thị nữ vừa nói vừa chạy đến Thiểm Điện hồ, nàng giải trừ phong ấn trên người nó rồi mang nó đưa cho Diệp Hạo.

- Ngươi hiện tại có thể ký kết khế ước với nó.

Diệp Hạo nói với Tề Linh nói.

- A!

Tề Linh cảm thấy mình như đang nằm mơ.

- Nếu ngươi không ký kết khế ước trước thì coi chừng mang ra ngoài bị người khác cướp đi đấy.

Diệp Hạo cười nói.

- Diệp Đạo Sư, cái này quá quý trọng.

Tề Linh cười khổ không thôi.

- Không chỉ mua Chiến Sủng đơn giản thế đâu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Có ý tứ gì?

- Học sinh ưu tú đều được ban thưởng Chiến Sủng.

Diệp Hạo không nói thì thôi, nói thì phải làm người ta kinh ngạc đến chết mới chịu.

- Nếu thành tích ngươi tiếp tục xuất xắc, vẫn có cơ hội có được Chủ Cấp Chiến Sủng thứ hai thậm chí thứ ba nữa.

- Cái gì?

Tề Linh không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Khi nào về, ngươi nhớ nói tin tức này với các học sinh trong lớp.

Diệp Hạo nói xong thúc giục Tề Linh.

- Còn không mau ký kết khế ước.

Tề Linh trầm ngâm một chút rồi cùng Thiểm Điện Hồ ký kết Thông Linh khế ước.

Nhìn một màn này, Mộng Bình và Địch Tân không biết nên nói cái gì.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mộng Bình hỏi.

- Ngươi đã không biết thì ta làm sao biết.

Địch Tân cười khổ.

Hắn thật sự không biết,

Địch Tân thân làm Thiếu Trang Chủ Thiên Long Sơn Trang, trên người cũng không có nhiều Tiên Thạch đến như vậy.

- Tiểu tử này hoặc giả heo ăn thịt hổ hoắc ngẫu nhiên đã phát tài.

Nghĩ một lát Địch Tân cũng chỉ ra được hai loại khả năng này.

- Hiện tại làm sao bây giờ?

- Tìm cơ hội khác thôi.

Trước ký túc xá nữ.

Diệp Hạo nói với Tề Linh.

- Nửa tháng này việc ngươi cần làm là Thông Linh cùng với Thiểm Điện Hồ.

- Ngươi không phải bảo ta nghiên cứu?

- Cái kia có thể để sau.

- Tại sao lại vậy?

- Làm theo lời ta nói là được.

- Vâng.

Lúc này có vài thiếu nữ vừa nói vừa cười đi đến lầu ký túc xá.

Một nữ tử trong đó sau khi nhìn thấy rõ Diệp Hạo, thần sắc đầy vẻ kinh hỉ.

- Diệp Công Tử.

Diệp Hạo nhìn thiếu nử trước mắt, thần sắc cũng hiện lên nét tiếu dung.

- Ngươi cũng ở chỗ này?

- Đúng vậy, có muốn vào ngồi một chút không?

- Cái này có vẻ không tiện?

- Nào có cái gì mà không tiện?

Trương Ngạo Tuyết hớn hở nói.

- Chỗ chúng ta ở đâu phải cấm địa mà không tiện.

- Ta vẫn chưa bao giờ vào ký túc xác nữ sinh đó.

Diệp Hạo hứng thú nói.

- Dẫn đường đi.

- Được.

Trương Ngạo Tuyết nói xong mới chú ý Tề Linh đang đứng bên cạnh Diệp Hạo.

- Vị này là?

- Tề Linh.

Diệp Hạo giới thiệu.

- Muốn đi cùng không?

Trương Ngạo Tuyết chủ động mời.

- Không cần.

Tề Linh cự tuyệt.

Trương Ngạo Tuyết không quen Tề Linh, nhưng Tề Linh lại biết rõ về nàng.

Vị này là cao tài sinh của Huyền Cấp Ban, xém chút đã tiến nhập vào Địa Cấp Ban, mà bối cảnh của nàng cũng rất sâu, chung quanh lúc nào cũng vây quanh một nhóm tùy tùng.

- Ngạo Tuyết, đây là ai vậy?

Một thiếu nữ mặc áo lam tò mò hỏi.

Thiếu nữ áo lam này là bạn cùng phòng với Trương Ngạo Tuyết.

- Diệp Nhật, Đạo Sư Hoàng Cấp Tứ Ban, cũng là ân nhân cứu mạng của ta.

Trương Ngạo Tuyết trịnh trọng giới thiệu Diệp Hạo.

- Oa, Diệp Nhật Đạo Sư trong truyền thuyết?

- Diệp Nhật Đạo Sư vẫn là một truyền thuyết kia mà.

- Diệp Nhật Đạo Sư ngươi có biết không, tên của ngươi đã vang vọng toàn bộ Thái Huyền Học Viện rồi đó?

Bạn cần đăng nhập để bình luận