Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1450: Tẩu hỏa nhập ma

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Lời đã nói ra không thể thu lại được.

Diệp Hạo nhìn Hàn Mộng Kỳ một cái nói:

- Ta đã từng nói không cho Cát Minh Lang đi, thì sẽ không để cho hắn đi.

- Ngươi có biết Lưu Viện Trưởng hủy bỏ tư cách của Cát Minh Lang sẽ bị chỉ trích rất lớn không?

- Đây là chuyện của Lưu Viện Trưởng.

- Cứng quá dễ gãy.

Hàn Mộng Kỳ than nhẹ.

- Ngươi có biết trong học viện rất nhiều học sinh và Đạo Sư có ý kiến đối với ngươi.

- Ta ở Thái Huyền Học Viện các ngươi không lâu nữa đâu.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Sáu năm sau, Chiến Sủng Đại Tái cử hành ta sẽ rời đi.

- Ta không hiểu vì sao ngươi nhất định phải tham gia Chiến Sủng Đại Tái?

- Cái này không tiện nói cho ngươi biết.

- Với tu vi của ngươi hoàn toàn không lấy được thứ hạng cao.

- Tu vi của ta lúc nào cũng có thể với tăng lên, bây giờ ta không muốn thôi.

- Ngươi xác định?

Hàn Mộng Kỳ không tin.

- Đến lúc đó, ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn nàng.

Phòng làm việc của viện trưởng.

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo, trầm giọng nói:

- Chuyện của Cát Minh Lang có không ít Đạo Sư và học sinh trợ giúp, cho dù với thân phận của ta muốn đè chuyện này xuống cũng rất khó.

- Lưu Viện Trưởng có biết bây giờ Hàn Mộng Kỳ tu luyện một loại Huyền Cấp Bát Phẩm Tuần Thú Thuật không?

Diệp Hạo chú ý tới Lưu Á Tân dùng từ.

Rất khó!

Mà không phải không thể!

Điều này đại biểu có thể làm được!

- Trong tay của ta trùng hợp vẫn còn Hạ Quyển.

Diệp Hạo nói trong tay xuất hiện một quyển sách cổ.

Ánh mắt Lưu Á Tân sách cổ trong tay Diệp Hạo, dừng lại một chút cười khổ nói:

- Ngươi đây thật làm khó ta.

- Ta tin Lưu Viện Trưởng sẽ xử lý tốt.

Diệp Hạo cười đưa sách cổ cho Hàn Mộng Kỳ.

Hàn Mộng Kỳ nhìn Lưu Á Tân.

Lưu Á Tân bất đắc dĩ nói:

- Còn không mau nhận lấy?

- Đa tạ Đạo Sư.

Hàn Mộng Kỳ ngọt ngào cười nói.

- Nha đầu ngươi, thừa dịp nửa tháng này dung hội quán thông Tuần Thú Thuật đi.

Lưu Á Tân nhẹ giọng nói.

- Đạo Sư, ngươi cảm thấy ta nửa tháng có thể quán thông?

Hàn Mộng Kỳ trừng lớn đôi mắt đẹp.

- Trong nửa tháng, ngươi nhất định phải làm được, bởi vì phiến Tiểu Thiên Địa có một tòa Yêu Sơn, trên Yêu Sơn có đủ loại Yêu Thú.

Lưu Á Tân nói với một giọng ngưng trọng:

- Diệp Nhật cho ngươi Tuần Thú Thuật này còn tinh thâm hơn của học viện. Đến lúc đó, bằng vào Tuần Thú Thuật này, nói không chừng ngươi có thể đạt được một con Chiến Sủng cường đại.

- Vấn đề là ta làm không được.

Hàn Mộng Kỳ buồn rầu nói.

Dù thiên tư nàng cao tới đâu, cũng không thể nửa tháng nắm giữ.

- Nếu cho ngươi thêm ba tháng?

Lưu Á Tân nghĩ một lát nói.

- Chẳng lẽ trì hoãn tầm bảo ba tháng?

- Không phải.

Lưu Á Tân nói, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên Tinh Thạch.

- Thời Gian Tinh Thạch.

Diệp Hạo giật mình thốt lên.

- Không ngờ ngươi cũng biết Thời Gian Tinh Thạch?

Lưu Á Tân kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo rất muốn nói trên người mình vẫn còn bảy mươi viên đây này!

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không thể nói ra.

- Thời Gian Tinh Thạch.

Hàn Mộng Kỳ kích động nhìn Thời Gian Tinh Thạch trong tay Lưu Á Tân.

- Thời Gian Tinh Thạch ẩn chứa Thời Gian Chi Lực?

- Thời Gian Chi Lực trong này còn khoảng nửa năm.

Lưu Á Tân trầm giọng nói:

- Ta đề nghị ngươi trừ phi gặp được tình huống đặc biệt, nếu không không được vọng động sử dụng chúng.

- Ừm ừm.

Hàn Mộng Kỳ nặng nề gật đầu.

Cô biết Thời Gian Tinh Thạch rất quý giá và đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

- Ngươi muốn học Tuần Thú Thuật ngày đó, vừa vặn ta cũng biết một ít.

Diệp Hạo linh cơ khẽ động nói:

- Ta cảm thấy giúp ngươi giảng giải có thể rút ngắn rất nhiều thời gian.

- Đạo Sư, mai Thời Gian Tinh Thạch có thể cho hai người cùng một chỗ dùng không?

- Có thể.

- Vậy ngươi và ta cùng một chỗ tu luyện đi.

Hàn Mộng Kỳ nhẹ giọng nói.

- Được.

Thật ra, Diệp Hạo ngược lại không thèm để ý mấy tháng này thời gian tu luyện.

Hắn chỉ muốn vì học sinh giành một chút phúc lợi.

Diệp Hạo và Hàn Mộng Kỳ ra phòng làm việc của viện trưởng, sau đó Hàn Mộng Kỳ nói:

- Ta tới tìm mấy người bạn thân. Như vậy đi, ngày mai, ngươi đến phòng ta.

- Được!

Trước đó, Diệp Hạo phát một Truyền Tấn Ngọc Phù cho Tề Linh với nội dung bảo các học sinh Hoàng Cấp lớp bốn ban đêm tập hợp tại lớp.

Tại cửa ra vào, Diệp Hạo nhìn thấy một thân ảnh cao gầy.

- Có chuyện gì sao?

Diệp Hạo hơi kinh ngạc hỏi.

Hắn không ngờ nữ sát thủ áo đen kia sẽ tìm đến mình.

- Không mời ta đi vào sao?

Cổ Cầm cảnh giác nhìn bốn phía một cái, nói.

Diệp Hạo vung tay lên triệt hồi cấm chế.

Sau khi Cổ Cầm theo Diệp Hạo vào phòng thì cơ thể lập tức mềm nhũn, Diệp Hạo vội vàng tiến lên đỡ nàng.

Nhuyễn hương trong ngực.

Nhưng trong mắt Diệp Hạo lại đầy ngưng trọng.

- Ngươi tu luyện Công Pháp gì?

- Phệ Linh Quyết.

- Ma Đạo Công Pháp?

- Đúng vậy.

- Ngươi đang tìm cái chết.

Diệp Hạo cau mày.

Công Pháp này chỉ nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi.

- Vì thay tỷ tỷ báo thù, ta không lo được cái khác.

Cổ Cầm suy yếu vô cùng nói.

- Vì sao tới tìm ta?

- Ta muốn mượn ngươi một ít tiền.

- Vay tiền mua Tiên Đan trị liệu tẩu hỏa nhập ma.

Khuôn mặt gầy gò của Cổ Cầm kiên nghị nói.

- Đại thù chưa báo, ta không thể chết được.

- Nhưng ngươi còn tu luyện Công Pháp này, chỉ trị ngọn không trị gốc.

Cổ Cầm yên lặng.

Diệp Hạo than nhẹ.

Sau một khắc, trên người hắn tuôn ra thần mang Chí Thần Chí Thánh, Ma Khí trong cơ thể Cổ Cầm lộn xộn lập tức tiêu tán. Cùng lúc đó, tâm tình tiêu cực trong thức hải của nàng cũng bị quét sạch.

Ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở, Cổ Cầm đã khôi phục lại bình thường, thậm chí nàng cảm thấy mình còn tốt hơn so với thời Đỉnh Phong.

Nhìn thấy Cổ Cầm khôi phục, Diệp Hạo thu liễm thần quang.

- Đây là cái gì?

Diệp Hạo không có trả lời mà đưa nàng một khối Ngọc Bội.

- Cầm đi.

Cổ Cầm nhận Ngọc Bội toàn thân lưu ly, tò mò hỏi.

- Đây là cái gì?

- Thông Linh Ngọc Bội.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi mang theo nó ngoại trừ có thể vững chắc tinh thần còn có thể phòng ngừa Tẩu Hỏa Nhập Ma.

- Đa tạ!

Cổ Cầm trịnh trọng cảm ơn Diệp Hạo.

- Lúc nào Ngọc Bội xuất hiện khe hở thì tới tìm ta.

Diệp Hạo nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì:

- Ngươi không có tiền?

- Chỉ có mấy ngàn.

Cổ Cầm cuối đầu xuống ngượng ngùng đáp.

- Đây.

Diệp Hạo ném cho Cổ Cầm một Túi Càn Khôn.

Thần niệm Cổ Cầm quét qua, sắc mặt thay đổi.

- Đây —— đây cũng quá nhiều đi!

Trong Túi Càn Khôn có hơn trăm vạn Tiên Thạch a!

Nàng lúc nào gặp qua nhiều Tiên Thạch như vậy chứ?

- Cho thì ngươi cầm đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Ngươi cũng biết, ta không thiếu tiền mà.

- Vì sao tốt với ta như vậy?

Cổ Cầm hỏi ra những lời này, trong lòng rất lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận