Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1451: Quá xa xỉ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Cổ Cầm luôn tin trên đời này không vô duyên vô cớ yêu, cũng không vô duyên vô cớ hận.

Diệp Hạo đối với nàng quá tốt.

Vì vậy nàng cảm thấy Diệp Hạo có ý đồ với mình cũng hợp tình hợp lý.

- Thuận tay thôi.

- Đơn giản như vậy?

- Nếu không thì ngươi cảm thấy thế nào?

- Đợi ta báo thủ cho tỷ tỷ xong sẽ lấy thân báo đáp.

Cổ Cầm cắn môi một cái nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Cổ Cầm nghi ngờ hỏi lại.

- Ta cười bởi vì ta trợ giúp mấy muội tử, ngươi là một người duy nhất lấy thân báo đáp, mấy người kia chỉ trên miệng tỏ vẻ cảm tạ, thật không có ý tứ.

Diệp Hạo cười ha ha nói.

Cổ Cầm không biết nên nói cái gì.

- Chỉ đùa với ngươi thôi.

Diệp Hạo cười nói:

- Ta đã có thê tử.

- Ta có thể đưa cơ thể cho ngươi.

- Ta thật muốn cơ thể ngươi đấy.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Nhưng khi ta có thân thể ngươi rồi, ta sẽ phải phụ trách với ngươi, vậy nên từ chối thôi.

- Ta không cần ngươi phụ trách.

- Ngươi không cần ta phụ trách, nhưng ta muốn phụ trách.

- Vậy ngươi phụ trách đi.

Diệp Hạo lăng lăng nhìn Cổ Cầm.

Hắn cảm thấy mình bị cô nàng cho vào tròng.

- Chúng ta không trò chuyện đề tài này nữa.

Diệp Hạo vuốt đầu nói:

- Ngươi ăn cơm chưa? Nếu chưa thì bữa này ta mời.

- Chưa.

Cổ Cầm mấy ngày đã không đến Học Viện.

Nếu để Học Viện biết nàng Tẩu Hỏa Nhập Ma, nàng sẽ gặp chuyện.

- Đi thôi.

Diệp Hạo dẫn Cổ Cầm một đường đi đến đệ tứ quán.

- Vân Đoan Thực Đường?

Cổ Cầm giật nảy mình.

- Cái gì mây với không phải mây, ăn một bữa cơm mà thôi.

Diệp Hạo nhìn nhà ăn trang trí xa hoa, thản nhiên nói.

- Nghe nói ở Vân Đoan Thực Đường, ăn một bữa cơm không ít hơn trăm vạn.

- Ta cũng lần đầu tiên tới đây đó.

- A!

- A cái gì mà a, đừng biểu hiện giống đồ nhà quê vậy chứ?

Nghe Diệp Hạo nói thế, Cổ Cầm vội vàng thu liễm thần thái, làm ra bộ dáng thường xuyên đến đây.

Mới vừa vào cửa, một nữ sinh tiến lên chào hỏi.

- Cổ Cầm.

Nữ sinh kia đợi thấy rõ Cổ Cầm hoảng sợ hô.

- Lưu Hiểu.

Cổ Cầm kinh nghi nói:

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

- Ta làm việc ngoài giờ ở đây.

Cô gái gọi Lưu Hiểu đáp.

- Các ngươi quen biết?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Diệp Đạo Sư, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này bạn học của ta —— Lưu Hiểu.

Cổ Cầm hướng Diệp Hạo giới thiệu.

- Diệp Đạo Sư? Chúng ta lớp Địa Cấp có Đạo Sư họ Diệp sao?

Lưu Hiểu nghĩ một lát cũng không nghĩ ra trong có Đạo Sư nào họ Diệp.

- Diệp Đạo Sư không phải lớp Địa Cấp.

- Huyền Cấp hả.

Lưu Hiểu ý thức được điểm này rồi nhìn thân ảnh Diệp Hạo, sinh nghi nói:

- Đạo Sư lớp Huyền Cấp có thể mời ngươi ăn cơm ở đây?

Cũng đừng trách Lưu Hiểu hoài nghi.

Bởi vì cho dù phần lớn Đạo Sư lớp Địa Cấp không bỏ được ăn cơm ở đây.

- Vị bạn học này tới đây.

Diệp Hạo chỉ một nữ sinh cách đó không xa nói.

Nữ sinh kia đi tới, cung kính nói:

- Xin chào quý khách, có cần ta trợ giúp gì không?

- Vẫn còn phòng trống chứ?

Nữ sinh kia giật mình, trên mặt hiện vẻ khó xử.

Bởi vì nếu nàng ta mang Diệp Hạo đi thì cũng sẽ đoạt sinh ý của Lưu Hiểu.

- Có vấn đề gì à?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

- Tống Mẫn, ngươi dẫn hắn đi đi.

Lưu Hiểu trào phúng nói:

- Còn thuê phòng ăn? Ngươi biết phòng ăn tiêu phí thấp nhất bao nhiêu không?

- Lưu Hiểu, ngươi quá đáng.

Sắc mặt Cổ Cầm trầm xuống.

- Cổ Cầm, ta vì muốn tốt cho ngươi thôi.

Lưu Hiểu nhìn thấy Cổ Cầm tức giận lắc đầu.

- Không cần.

Cổ Cầm lạnh lùng trả lời.

- Mời tới bên này.

Mắt thấy hai bên sắp cãi nhau, Tống Mẫn vội nói.

Sau khi đi vào trong đại sảnh, Tống Mẫn hỏi.

- Không biết hai vị cần phòng ăn cấp bậc gì?

- Giới thiệu một chút.

- Phòng ăn nơi đây chia làm bốn cấp.

Tống Mẫn nhẹ giọng giới thiệu:

- Cấp bậc thứ nhất tiêu phí thấp nhất sáu số ba (333 333), cấp bậc thứ hai tiêu phí thấp nhất sáu số sáu (666 666), cấp bậc thứ ba tiêu phí thấp nhất bảy số ba (3 333 333), cấp bậc thứ tư tiêu phí thấp nhất bảy số sáu (6 666 666). Cấp bậc càng cao Không Gian càng lớn, phục vụ cũng càng tốt.

- Đi cấp bậc thứ nhất đi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Hắn ngược lại không quan tâm vài đồng tiền.

Nhưng hắn cũng không cần Không Gian quá lớn a.

Dù sao chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.

- Được rồi, mời hai vị đi theo ta.

Tống Mẫn dẫn hai người Diệp Hạo tới một ghế lô.

Trước đó, Cổ Cầm cảm thấy phòng ăn cấp bậc thứ nhất sẽ không lớn bao nhiêu.

Nhưng chân chính tiến vào, nàng mới ý thức tới mình đã nghĩ sai.

Không gian phòng ăn này rộng hơn trăm mét vuông.

Hai ba mươi người ở đây liên hoan cũng sẽ không chật chội.

- Hai vị, mời xem thực đơn.

Tống Mẫn đưa hai người một tờ thực đơn sau đó lui sang một bên.

Cổ Cầm lật menu ra xem.

Tờ thứ nhất, đồ ăn.

Phật Khiêu Tường!

Sau khi nhìn thoáng qua hình ảnh Phật Khiêu Tường, nàng nhìn giá của nó.

Chín vạn chín!

Tâm thần Cổ Cầm nhảy một cái.

- Một món ăn gần mười vạn?

Hố cha rồi à?

Cổ Cầm lại nhìn xuống nguyên liệu Phật Khiêu Tường.

Sau khi xem xong, trong lòng nàng mới có chút thoải mái.

Phật Khiêu Tường dùng một ít tài liệu cực hiếm.

Giá tiền này mặc dù hơi cao nhưng có thể lý giải.

Ngay sau đó, cô lại tiếp tục lật nhìn menu.

Đến khi xem menu một lần, Cổ Cầm phát hiện giá các món ăn trong menu không có món nào thấp hơn một vạn.

Mỗi món đều có giá từ một vạn trở lên.

- Chọn xong chưa?

Diệp Hạo buông menu xuống hỏi.

- Thế này quá mắc.

Cổ Cầm nhỏ giọng nói.

Diệp Hạo nở nụ cười:

- Vậy để ta gọi cho, phục vụ viên.

Tống Mẫn bước nhanh tới.

- Bát Bảo Ngư, Như Ý Cao, Kim Ti Cẩm, Tỳ Bà Hà.

Diệp Hạo một hơi điểm liên tiếp mười hai món sau đó mới ngừng lại:

- Trước tiên cho ta những thứ này.

- Được rồi, xin chờ một chút.

Tâm tình Tống Cầm kích động rời đi.

Không có người nào dám quỵt nợ ở đây.

Như vậy chứng minh Diệp Hạo thật sự có thực lực đến Thiên Đường Thực Đường tiêu phí?

Mười hai món ăn này, trong lòng Tống Mẫn tính toán một chút cao tới hơn bảy mươi vạn Tiên Thạch.

Diệp Hạo tiêu phí đã đến cấp bậc thứ hai.

Mà sở dĩ Diệp Hạo không tiến vào phòng cấp hai chắc vì không muốn quá kiêu căng.

Buồn cười cho Lưu Hiểu cảm thấy Diệp Hạo không có năng lực.

- Một bữa cơm hơn bảy mươi vạn?

Sau khi Tống Mẫn rời đi, Cổ Cầm nghẹn họng trân trối nói.

- Ừm.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Thế này cũng quá xa xỉ.

- Ngươi chưa thấy qua xa xỉ à?

- Ta cảm thấy không nên tiêu phí nhiều như vậy.

- Không có gì nhất định với không nhất định.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Chúng ta không thể chỉ chăm chú tu hành, lúc nên hưởng thụ phải hưởng thụ.

- Nhưng ta vẫn cảm thấy quá lãng phí.

- Có cơ hội ta đưa ngươi đi mở mang kiến thức một chút cái gì mới gọi là lãng phí.

Diệp Hạo cười nói.

- Đi đâu?

- Đấu giá hội.

Diệp Hạo nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận