Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1459: Một ngôi Miếu Thờ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Vương Cấp Huyết Mạch!

Bốn chữ này giống như sấm sét nổ ầm ầm .

Vương Cấp Huyết Mạch đại biểu cho cái gì?

Những học sinh này hiểu rất rõ .

Điều đó nói lên Chiến Sủng này của Diệp Hạo tương lai có thể trở thành Tiên Vương!

Phải biết Vương Cấp Chiến Sủng cực kỳ trân quý.

Cho dù học sinh Thiên Cấp Ban đa số đều không có Vương Cấp Chiến Sủng.

- Một tên Ngọc Tiên nhỏ bé như hắn sao lại có Vương Cấp Chiến Sủng?

- Ta cũng muốn biết đây.

- Mắt Hỏa Hồ này bị mù hả?

- Cũng có khả năng bị hắn ra tay bức bách.

- Có khả năng này!

Nghe học sinh cùng lớp thảo luận, trong mắt Tiểu Thất lộ ra vẻ khinh thường.

Bức bách?

Huyết Mạch Cửu Chuyển Linh Lung Thú cao quý như thế, ai dám bức bách?

Thật coi Lão Tổ Bán Thần cảnh của mình ăn chay.

-Huyết Mạch cao quý cũng không nói lên điều gì .

Đồng Xưng Nghĩa ghen tỵ nhìn Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo lại cũng không nhìn hắn cái nào, thản nhiên đi đến một gốc Cát Đằng Hoa.

Đồng Xưng Nghĩa thân hình lóe lên muốn giành với Diệp Hạo, lúc đưa tay hái trong khoảnh khắc không gian bốn phía uốn éo, sau đó hắn bị truyền đến dòng sông cách đó mấy trăm mét.

Vèo một tiếng Đồng Xưng Nghĩa chạy ra khỏi con sông.

Hắn chỉ Tiểu Thất gầm thét.

-Ngươi dám ra tay với ta?

Tiểu Thất một mặt vô tội:

-Ngươi vu oan.

-Ngươi không dám thừa nhận?

-Không hiểu ngươi đang nói gì?

Tiểu Thất không nhìn hắn.

-Lưu Viện Trưởng, ngươi mặc kệ sao?

Đồng Xưng Nghĩa nhìn Lưu Á Tân giữa không trung nói.

-Đồng Xưng Nghĩa, ngươi vừa làm chuyện gì trong lòng ngươi biết rõ .

Lưu Á Tân nhàn nhạt trả lời.

-Bây giờ người ta phản kích, ngươi lại không chịu nổi, làm gì có chuyện dể giải như vậy .

-Nhưng….

-Không có nhưng nhị gì hết, ngươi làm một, người ta có thể làm hơn.

Lưu Á Tân không khách khí phản bác.

-Tất cả những thứ này đều do ngươi gieo gió gặt bão.

Đồng Xưng Nghĩa trong lúc nhất thời ngậm miệng không nói gì.

Trầm mặc một lúc, hắn đi đến một gốc Dược Liệu phía xa xa.

Ngay lúc sắp hái được, một đạo thân ảnh như chớp đã hái đi gốc dược liệu trước mặt hắn..

-Ngươi ——?

Đồng Xưng Nghĩa nhìn phía xa tức giận quát.

Phân Thân Tiểu Thất nét mặt vui cười lung lay gốc dược liệu trong tay trước mặt Đồng Xưng Nghĩa .

Nhưng mà Đồng Xưng Nghĩa dù sao không phải kẻ thường.

Hắn tỉnh táo lại vận dụng Thân Pháp đi hái dược thảo, đáng tiếc cho dù hắn vận dụng Thân Pháp cỡ nào, cũng không cách nào hái được dù một gốc Dược liệu.

- Không Gian Thuật vị này cực kỳ đáng sợ.

- Không Gian Thuật đã đạt đến Vương Cấp.

- Có thể chống lại sợ không có bao nhiêu?

Sau khi chứng kiến được thực lực Phân Thân Tiểu Thất, ánh mắt rất nhiều Tu Sĩ có mặt nhìn nó sáng rực lên.

Phân Thân bá đạo như thế , như vậy Bản Tôn còn đáng sợ đến mức nào ?

Diệp Hạo cũng không để cho Tiểu Thất cướp sạch tài nguyên trong phiến Tiểu Thiên Địa này.

Chúng cũng không đủ lọt vào pháp nhãn của hắn.

Bên trong phiến Tiểu Thiên Địa này, tài nguyên cũng không ít.

Nhưng cũng không nhiều đến nổi có thể chịu được sự càng quét của hơn hai trăm Tu Sĩ.

Nửa khắc sau, tài nguyên bên trong đều bị cướp đoạt sạch sẽ.

-Diệp Đạo Sư, ta có đến mười mấy gốc Dược Liệu.

Cô Tình Nhi thở hồng hộc nói.

Lúc đầu một ít Tu Sĩ chuẩn bị đoạt lấy của nàng.

Nhưng mà sau khi Tiểu Thất xuất hiện còn ai dám ra tay nã?

Không thấy Đồng Xưng Nghĩa một gốc cũng không lấy được sao ?

-Diệp Đạo Sư, ta có được không ít nguyên liệu Luyện Khí nè.

Cổ Cầm ngạc nhiên lên tiếng.

Có những nguyên liệu Luyện Khí này, bán ra với giá mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề .

Diệp Hạo cười nói:

-Đây chỉ là bên ngoài, bên trong còn thứ tốt hơn .

- Ta có cơ hội lấy được bên trong sao?

Ánh mắt Trương Ngạo Tuyết mong đợi hỏi .

-Vì sao không có cơ hội?

Diệp Hạo cười nói .

Mà lúc này Lưu Á Tân vung tay lên nói:

-Đi theo ta.

Đám người theo sự chỉ dẩn của hắn tiến vào một ngôi Cổ Miếu.

Nhìn thấy Cổ Miếu, sắc mặt Diệp Hạo trở nên ngưng trọng .

Ngôi Cổ Miếu này giản dị tự nhiên.

Nhưng lại truyền ra tiếng tụng kinh.

Nhìn cửa nẽo đóng kín, sắc mặt tất cả thầy trò có mặt cũng thay đổi.

-Đây là Đạo Trường của cường giả thời thượng cổ .

Lưu Á Tân trầm giọng nói

-Lúc trước ta đi tới đây, vận dụng rất nhiều thủ đoạn, cũng không thể mở được cánh cửa này .

Nghe Lưu Á Tân nói như vậy, đám người không khỏi ngưng trọng.

Lưu Á Tân là ai?

Tiên Vương Đỉnh Phong.

Nhưng mà hiện tại hắn lại nói cả hắn cũng không vượt qua được?

Điều đó chứng minh Đạo Trường này mạnh mẽ đến cỡ nào .

-Không biết Viện Trưởng có nghiên cứu được gì không ?

Một Đạo Sư mở miệng hỏi.

-Có nghe Miếu Thờ truyền ra kinh văn không ?

Lưu Á Tân chỉ ngôi Miếu.

-Có.

Đạo Sư kia nhẹ gật đầu.

-Ngươi ngồi trước cửa miếu sẽ nghe rõ ràng hơn .

Lưu Á Tân vẻ mặt nghiêm túc mà nói :

-Các ngươi nghe được là một kinh văn kinh thế.

-Loại kinh văn này là gì ta không có cách nào nói cho các ngươi biết được, ta chỉ có thể nói loại kinh văn này có lai lịch kinh người, nếu các ngươi có thể nhớ kỹ một vài điểm, rất có ích đối với tương lai các ngươi.

Lưu Á Tân vừa nói xong, thần sắc hơn hai trăm Tu Sĩ đều trở nên ngưng trọng .

-Để ta.

Đạo Sư kia nói xong đi tới cửa Miếu Thờ .

Hắn khoanh chân ngồi xuống.

Mà sau khi ngồi xuống, vẻ mặt hắn dần trở nên trang trọng .

Ước chừng qua vài lần hô hấp, sắc mặt hắn trắng bệch, mà sau sáu lần hô hấp, hắn khẽ rên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

-Đàm Đạo Sư.

-Đàm Đạo Sư, ngươi không sao chứ?

-Đàm Đạo Sư, ngươi sao rồi ?

Vài Đạo Sư khác vội vàng xông tới.

Đàm Minh mở hai mắt ra, trong đó lộ ra một tia mờ mịt, nhìn Miếu Thờ trước mặt rồi dùng sức vuốt vuốt đầu.

Lúc này Lưu Á Tân bình tĩnh mở miệng nói

-Ký ức ngươi về kinh văn đã bị cưỡng chế xóa đi?

-Đã bị xóa .

Nghe được Lưu Á Tân nói vậy, tất cả Tu Sĩ mới hiểu tại sao trước đó hắn đã nói không có cách nào nói cho bọn họ biết về kinh văn.

Hóa ra đã bị xóa sạch.

Nhưng mà nghĩ lại, sắc mặt bọn họ lộ vẻ hoảng sợ.

Lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong ký ức một tôn Tiên Vương Đỉnh Phong ?

Chắc chắn không phải chuyện đùa ?

Nhưng nhìn bộ dạng Lưu Á Tân ngưng trọng , không ai không tin.

-Đủ thâm sâu.

Tiểu Thất ngưng trọng nói.

-Ừm.

Diệp Hạo gật đầu

-Ngươi muốn thử không ?

-Chắc chắn rồi.

Tiểu Thất nhìn Diệp Hạo nói:

-Nói không chừng đây là một cơ duyên lớn .

Sau Đàm Minh từng người tiến về phía trước cảm thụ.

Tuy nhiên không một ai có thể vượt qua mười lần hô hấp.

Mà ký ức tất cả đều bị xóa sạch .

-Để ta .

Cẩn Tuyền trầm giọng nói.

Cẩn Tuyền trong Học Viện cũng tính là nhân vật có tiếng tăm .

Học sinh Thiên Cấp Ban, Đạo Sư Địa Cấp Ban.

Thân phận như vậy không được biết đến mới lạ .

Một lần hô hấp!

Hai lần hô hấp!

Ba lần hô hấp!

Sau bốn lần hô hấp, sắc mặt Cẩn Tuyền đã trở nên trắng bệch .

- Cẩn Tuyền tới gần cực hạn.

- Hẳn ở mức tám lần hô hấp.

- Cẩn Tuyền không thể vượt qua mười lần hô hấp rồi.

- Kiên trì được mười lần hô hấp là một tôn tiên tôn rất già của học viện chúng ta mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận