Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1461: Ai rác rưởi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Hàn Mộng Kỳ cuối cùng cũng không có hình không che của Cẩn Tuyền.

Chuyện như vậy, chỉ có thể nói, không thể làm.

Vấn đề này liên quan đến nhân phẩm.

Lúc này Tiết Nhân Nghĩa tóc vàng óng cùng mấy thanh niên chen chúc đến trước mặt Diệp Hạo .

-Ta thích Chiến Sủng của ngươi.

Tiết Nhân Nghĩa chỉ Tiểu Thất nói:

-Ra giá đi .

-Cút.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

-Ta không muốn nói lần thứ hai .

Tiết Nhân Nghĩa lạnh lùng nói lại

-Ra giá đi .

-Giết hắn.

Không ai nghĩ đến, Diệp Hạo trực tiếp chỉ Tiểu Thất ra lệnh như vậy.

Xoát!

Tiểu Thất động.

Giống như sấm sét ;

Nhanh như tia chớp.

Dù trong lúc cấp bách Tiết Nhân Nghĩa kịp triệu hoán ra Chiến Giáp, nhưng vẫn bị móng vuốt sắc bén của Tiểu Thất phá vỡ, máu tươi cuồn cuộn tràn ra khỏi Chiến Giáp mà chảy xuống.

Tiết Nhân Nghĩa gào thét.

Hắn không nghĩ đến tốc độ Tiểu Thất lại nhanh như vậy.

Nhanh đến nổi thời gian phản ứng hắn cũng không có .

Sau một khắc, móng vuốt Tiểu Thất toát ra Kim Quang tiếp tục đánh về phía Tiết Nhân Nghĩa .

Tiết Nhân Nghĩa gầm thét đồng thời một vòng hào quang xuất hiện sau lưng hắn , hào quang chiếu rọi lên người Tiết Nhân Nghĩa như một mặt trời nhỏ.

Vĩ ngạn như núi.

Hắn động thân vung nắm đấm mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa đánh về phía móng vuốt đang bổ tới.

Nhưng khi cả hai va chạm vào nhau, Tiết Nhân Nghĩa cảm thấy từng đợt đau nhói.

Sau một khắc lục phủ ngũ tạng hắn như vỡ nát

Phốc!

Máu tươi cuồng cuộn trào ra !

Hai đầu Tiết Nhân Nghĩa gối không tự chủ được mà quỳ trên đất.

-Nghiệt súc, ngươi dám giết người ?

Một vị lão giả rốt cuộc chịu không nổi muốn ra tay.

Nhưng hắn mới vừa muốn động thủ đã phát hiện toàn thân đều bị giam giữ.

-Thế hệ trẻ so tài, ngươi chen vào làm gì ?

Lưu Á Tân lườm lão giả kia một cái, âm thanh lạnh lùng.

-Ta không ra tay Nhân Nghĩa sẽ chết dưới tay nghiệt súc kia ?

Lão giả lo lắng.

Lưu Á Tân hơi trầm ngâm nhìn về phía Diệp Hạo, rồi lên tiếng.

- Diệp Đạo Sư, nể mặt ta được không ?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi ra lệnh Tiểu Thất.

-Dừng tay đi.

Diệp Hạo vừa nói xong, móng vuốt Tiểu Thất không đánh lên đầu Tiết Nhân Nghĩa nữa mà đổi hướng hung hăng đánh một bạt tay lên mặt hắn .

-Miệng đê tiện nè!

Tiểu Thất mắng to.

-Ngươi nói cái gì?

Lão giả vừa sợ vừa giận nhìn Tiểu Thất.

-Ta nhớ không sai ngươi vừa gọi ta là nghiệt súc, đúng không ?

Tiểu Thất nhìn lão giả, trong mắt lóe ra từng đạo hàn quang.

Nghe vậy sắc mặt lão giả có chút khó coi.

Dù Yêu Tộc ở thế hạ phong, nhưng cũng không nên làm nhục bọn họ .

Trong lòng có thể xem thường, nhưng không thể nói ra.

-Lão tổ bộ tộc ta còn đó .

Tiểu Thất lạnh lùng nhìn lão giả kia nói:

-Hôm nay ngươi không giải thích đàng hoàng, ta cam đoan cho dù Thái Huyền Học Viện cũng không che chở được cho ngươi.

-Khẩu khí thật lớn.

Lão giả kia nghe Tiểu Thất kéo cả Thái Huyền Học Viện vào cuộc, vẻ mặt cứng rắn đáp trả.

-Chẳng lẽ Nhất Tộc của ngươi còn dám khai chiến với Thái Huyền Học Viện ta?

Lưu Á Tân không nói gì.

Nhưng hắn cũng cảm thấy câu nói này của Tiểu Thất có chút ngông cuồng.

-Bộ tộc Tiểu Thất không có bao nhiêu người, nhưng Lão Tổ hắn là một tôn Bán Thần.

Diệp Hạo nhìn lão giả kia một cái nói :

-Nếu không tin ngươi có thể để Tiểu Thất gọi Lão Tổ tới, nhưng mà ta nói trước lúc đó không phải một lời xin lỗi có thể giải quyết được mọi việc đâu.

-Bán Thần?

Lão giả run lên một cái, nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng.

-Ngươi lừa ai?

-Ha ha.

Diệp Hạo chỉ Tiểu Thất nói :

-Ngươi biết Chủng Tộc nó là gì không ?

-Hỏa Hồ.

Lão giả kia nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời .

-Hỏa Hồ tộc không có cường giả Bán Thần ?

-Lưu Viện Trưởng, ngươi nhìn ra không?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Lưu Á Tân.

Lưu Á Tân lúc này mới cẩn thận quan sát Tiểu Thất.

Nhìn một chút trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh sợ.

-Cửu Chuyển Linh Lung Thú.

-Vẫn là Lưu Viện Trưởng có mắt nhìn.

Diệp Hạo ha ha cười nói. Lưu Á Tân nhìn về phía lão giả kia.

-Ngươi gây đại họa rồi , bộ tộc Cửu Chuyển Linh Lung Thú bình thường đều có thể trở thành Tiên Vương Đỉnh Phong , mà Huyết Mạch đột biến thì tương lai có thể trở thành Bán Thần . Theo ta được biết Lão Tổ Cửu Chuyển Linh Lung Thú là một tôn Bán Thần từ thời Thượng Cổ.

Bán Thần!

Nghe được chữ này lão giả bị dọa sợ.

Hắn lúc này mới ý thức được Tiểu Thất không có lừa hắn!

Bán Thần Thời Thượng Cổ nếu đánh tới, Học Viện có thể sẽ bỏ qua không quản tới a.

Bởi vì Học Viện chưa hẳn chống đỡ được.

Còn nữa, cho dù Học Viện chống đỡ được cũng phải tổn thất thảm trọng.

Quan trọng hơn chuyện này Học Viện đuối lý .

-Lưu Viện Trưởng.

Lão giả nhìn Lưu Á Tân, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn.

-Diệp Đạo Sư, ngươi xem chuyện này phải giải quyết như thế nào ?

Lưu Á Tân khẽ thở dài.

Chuyện này hắn không thể mặc kệ.

Cho dù thế nào, lão giả kia cũng là Đạo Sư Học Viện hắn.

-Tiểu Thất, ngươi nói xem.

Diệp Hạo hỏi ý kiến Tiểu Thất.

-Trước mặt mọi người nói ngươi là súc sinh, ta sẽ bỏ qua không tính toán nữa.

Tiểu Thất trầm ngâm rồi lên tiếng.

-Không thể .

Lão giả kia nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt.

-Mẹ nó chứ, ngươi cần thể diện ?Cửu Chuyển Linh Lung Thú Nhất Tộc Ta không cần sao ?

Tiểu Thất cười lạnh

-Hôm nay ngươi có thể không nói, nhưng ta cam đoan sẽ giết sạch cả gia tộc ngươi .

-Ngươi.

Sắc mặt lão giả lúc xanh lúc trắng.

Toàn bộ Thầy trò có mặt đều trầm mặt xuống.

Không có người nào dám khuyên nhủ.

Dính đến Bán Thần, ai lại dám nói ra nói vào?

-Ta tự phế tu vi, chuyện này bỏ qua.

Lão giả trầm mặc một lúc, vẫn xuống nước nói.

Hắn thật không thể bỏ qua sĩ diện mà nói mình là súc sinh được.

-Ta không muốn nói lần thứ hai.

Âm thanh Tiểu Thất trở nên lạnh lùng.

-Chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của ngươi có thể nhìn ra thái độ ngươi đối với Yêu Tộc? Hôm nay, câu nói đó ngươi muốn nói cũng phải nói, không muốn nói cũng phải nói.

-Ngươi khinh người quá đáng!

Mắt lão giả đỏ hồng quát.

-Ta khinh ngươi, thì sao?

Tiểu Thất lên giọng.

Trong mắt lão giả hiện ra từng tia sát ý.

Lưu Á Tân nhìn thấy cảnh này vội cảnh cáo.

-Vạn Văn Hoa, ngươi đừng tự ngộ nữa.

Hắn có giết Tiểu Thất cũng không có nghĩa chuyện này sẽ kết thúc.

Gia tộc Vạn Văn Hoa xui xẻo đồng thời Thái Huyền Học Viện cũng chịu liên lụy .

Ánh mắt Vạn Văn Hoa kịch liệt lóe lên một trận, cuối cùng thở dài một hơi.

-Ta nói.

-Ta.

-Là.

Khi Vạn Văn Hoa sắp nói ra chữ 'Súc', Diệp Hạo đã cắt ngang

-Thôi đi .

Vạn Văn Hoa kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.

-Kỳ thật ta biết cho dù ngươi nói hay không nói hai chữ kia, ngươi đều không có hảo cảm đối với ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt lên tiếng.

-Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết ta cũng không có hảo cảm với ngươi. Còn nữa, sau này đừng nghĩ ngươi là Tiên Vương thì có thể cao cao tại thượng, nên biết trên đời này có những người ngươi không thể trêu chọc nổi. Cuối cùng ta khuyên ngươi một câu, Tiết Nhân Nghĩa mà ngươi coi trọng, mẹ nó thật là kẻ rác rưởi.

-Ngươi nói ai rác rưởi?

Tiết Nhân Nghĩa tức giận quát hỏi. Hắn không nghĩ đến mình lại bị kéo vào cuộc .

Bạn cần đăng nhập để bình luận