Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1462: Không Chi Áo Nghĩa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

-Ta nói ngươi rác rưởi chứ ai.

Diệp Hạo nhận lấy ánh mắt Tiết Nhân Nghĩa, gằng từng chữ.

-Diệp Nhật.

Tiết Nhân Nghĩa đỏ mắt nói:

-Có gan cùng ta chiến một trận.

-Thấy rõ chưa?

Diệp Hạo chỉ Tiết Nhân Nghĩa.

-Lấy tu vi Tiên Tôn Ngũ chuyển đi khiêu chiến một Tu Sĩ Ngọc Tiên cảnh? Không biết xấu hổ chút nào thật mà!

Lời Diệp Hạo khiến rất nhiều thầy trò có mặt choáng váng.

Ánh mắt bọn họ nhìn Tiết Nhân Nghĩa cũng thay đổi.

Thực có chút không biết xấu hổ.

-Diệp Nhật, ngươi…

Tiết Nhân Nghĩa tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi. Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói :

-Kỳ thật đánh với ngươi cũng không phải không thể, nhưng không phải dùng cách động tay động chân

Diệp Hạo nói xong nhấc chân đi về phía Miếu Thờ .

-Tiết Nhân Nghĩa, ngươi nói xem nếu ta kiên trì được thời gian hơn ngươi, có phải ngươi nên xấu hổ đến mức tự sát không ?

-Dựa vào ngươi?

Tiết Nhân Nghĩa lau sạch máu tươi bên khóe miệng, cười lạnh không thôi .

Diệp Hạo nếu là Tiên Tôn cảnh cũng bình thường.

Mẹ nó… một tên Ngọc Tiên cũng dám hống hách?

Diệp Hạo không trả lời lại mà khoanh chân ngồi trước cửa Miếu Thờ .

Một lần hô hấp!

Hai lần hô hấp!

Ba lần hô hấp!

Khi Diệp Hạo vượt qua được ba lần hô hấp, thầy trò có mặt đều lộ ra vẻ khó tin.

Bởi vì Ngọc Tiên cảnh không có khả năng kiên trì đến ba lần hô hấp.

Nhưng mà rất nhanh bọn họ phát hiện Diệp Hạo tiếp tục đánh bại mức nhận xét trong lòng mình .

Tám lần!

Chín lần!

Mười lần hô hấp!

Phải biết dù Thiên Kiêu như Cẩn Tuyền cũng không kiên trì đến mười lần hô hấp thôi.

Mười một!

Mười hai!

. . .

Mười tám!

Mười chín lần hô hấp!

Khi Diệp Hạo kiên trì đến thời gian này, toàn bộ người có mặt đều xôn xao hẳn lên.

- Chuyện gì thế này?

- Chẳng lẽ hắn thật sự vượt qua Tiết Nhân Nghĩa?

- Đến bây giờ, sắc mặt Diệp Nhật cũng không mảy may thay đổi kìa? Diệp Nhật vượt qua Tiết Nhân Nghĩa không có vấn đề gì đâu, vấn đề là hắn có thể kiên trì được bao lâu?

- Diệp Nhật làm sao có thể kiên trì được thời gian dài như vậy?

- Điều này hoàn toàn không có lý a.

- Mẹ ta ơi, cũng đã qua hai mươi ba nhịp hô hấp rồi.

- Chẳng lẽ Diệp Nhật là Yêu Nghiệt?

- Ta cũng muốn biết lắm.

Hai mươi lăm!

Hai mươi sáu!

Hai mươi bảy lượt hô hấp!

Diệp Hạo kiên trì đến hai mươi tám lượt hô hấp, đến cả Mộ Dung Tinh vẻ mặt luôn lạnh lùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Ba mươi mốt!

Ba mươi hai!

Ba mươi ba!

Đúng lúc này, cửa Miếu Thờ chậm rãi mở ra, một đạo âm thanh thăng trầm vang lên giữa không trung.

-Hoan nghênh ngươi, người trẻ tuổi.

Diệp Hạo đứng dậy hành lễ với Miếu Thờ, sau đó nhấc chân đi vào.

Tu Sĩ có mặt từng người từng người kinh hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Hạo dĩ nhiên lại mở được Miếu Thờ.

-Đại tạo hóa a.

Tiểu Thất ánh mắt rực lửa nói.

Hàn Mộng Kỳ kinh nghi bất định nhìn Tiểu Thất.

-Tiểu Thất, Công Tử nhà ngươi rốt cuộc là ai ?

-Không nói cho ngươi biết .

Tiểu Thất liếc ngang Hàn Mộng Kỳ một cái.

Mộ Dung Tinh hơi trầm ngâm rồi tiến lên đi tới cửa Miếu Thờ .

Ai lại không biết bên trong Miếu Thờ có đại cơ duyên?

Nàng lo lắng bị Diệp Hạo phỏng tay trên ?

Không thể không nói Yêu Nghiệt là Yêu Nghiệt.

Mộ Dung Tinh dễ dàng giữ vững được hai mươi lượt hô hấp.

Mà mức này trước đó Tiết Nhân Nghĩa cũng đã hộc máu.

Lúc Mộ Dung Tinh kiên trì đến ba mươi, thầy trò có mặt ý thức được Mộ Dung Tinh thực sự là Yêu Nghiệt.

Bởi vì nếu không phải Yêu Nghiệt thì không thể mạnh như thế.

Ba mươi mốt!

Ba mươi hai!

Ba mươi ba!

Mộ Dung Tinh kiên trì đến thời gian này, cửa Miếu Thờ lần nữa chậm rãi mở ra.

-Hoan nghênh ngươi, người trẻ tuổi.

Mộ Dung Tinh đứng lên cung kính hành lễ.

Không nghi ngờ gì chủ nhân Miếu Thờ là một cường giả cực kỳ cường hoành .

Bởi vậy đối đãi trang trọng thế nào cũng không dư thừa.

Mộ Dung Tinh tiến vào Miếu Thờ đã thấy Diệp Hạo đi bộ khắp nơi trong đó.

Sau một khắc sắc mặt Mộ Dung Tinh biến đổi.

Không có vật gì!

Bên trong Miếu Thờ không có bất kỳ thứ gì .

-Diệp Nhật.

Diệp Hạo nhìn Mộ Dung Tinh nói:

-Lúc ta đến thì như vậy rồi, ta đã dạo qua một vòng, cả sợi lông cũng không tìm được.

Đối mặt ánh mắt hoài nghi của Mộ Dung Tinh, Diệp Hạo cũng rất bất đắc dĩ.

Bởi vì hắn thực sự không tìm được thứ gì.

Mộ Dung Tinh không nhìn Diệp Hạo quá lâu.

Có nhìn cũng như không ..

Mặc kệ Diệp Hạo có lấy được bảo bối không, cũng không có khả năng đưa cho nàng, không phải sao?

Đã như thế thì không cần thiết phải lãng phí thời gian với Diệp Hạo.

Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu tìm kiếm bốn phía .

Tìm một vòng cũng không tìm được thứ gì .

-Ngươi tốt xấu gì cũng để lại cho ta chút gì đó chứ?

Mộ Dung Tinh ai oán lên tiếng .

Nàng cũng không nhịn được.

Nếu không cũng không đến mức nói ra lời thế này.

Trên thực tế nếu như Mộ Dung Tinh vào trước, nàng cảm thấy bên trong Miếu Thờ chắc chắn có bảo bối.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nhìn bốn phía.

-Tiền bối, người nên nói một câu đi!

-Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết bên trong Miếu Thờ có bảo bối.

Diệp Hạo tức khắc nhìn về phía Mộ Dung Tinh nói:

-Nghe chưa? Ta không lấy?

Trên mặt Mộ Dung Tinh lộ ra vẻ không cố ý.

-Trách oan ngươi rồi .

-Được rồi được rồi, không so đo với ngươi.

Diệp Hạo khoát tay áo, hào phóng nói .

-Ngươi có manh mối gì không ?

Mộ Dung Tinh hỏi lại.

-Dùng tâm cảm ứng.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút đáp.

Mộ Dung Tinh trầm mặc.

Diệp Hạo khoanh chân ngồi xuống dùng tâm cảm ứng bốn phía một lượt.

Thời gian cứ như vậy trôi qua .

Không biết qua bao lâu, Diệp Hạo vẫn không cảm ứng được thứ gì .

Mở mắt ra hắn nhìn Mộ Dung Tinh phía đối diện .

-Ngươi cảm ứng được gì không ?

Mộ Dung Tinh buồn rầu hỏi.

-Không có.

-Nơi này rỗng tuếch, thứ gì cũng không có .

Mộ Dung Tinh vuốt đầu bất đắc dĩ nói.

Rỗng tuếch?

Bốn chữ này giống như một tia chớp lóe qua phá vỡ Thức Hải Diệp Hạo .

Trong đầu Diệp Hạo đột nhiên vang lên Không Vô Cổ Ấn.

Không Vô Cổ Ấn không phải trống không sao?

Nghĩ tới đây, hắn vận hành Không Vô Cổ Ấn, mà lúc vận dụng, Diệp Hạo liền bắt được hột sợi hư vô.

Không Chi Áo Nghĩa!

Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ mừng rỡ.

Hóa ra bảo bối bên trong Miếu Thờ là Không Chi Áo Nghĩa!

Nghĩ tới đây Diệp Hạo bắt đầu đắm chìm bên trong sợi Không Chi Áo Nghĩa này, đến lúc hắn lý giải được sợi Không Chi Áo Nghĩa thứ nhất, thì sợi Không Chi Áo Nghĩa thứ hai lại hiện ra.

-Ta muốn nhắc ngươi một chút, ngươi chỉ có một canh giờ cảm ngộ Không Chi Áo Nghĩa.

-Không Chi Áo Nghĩa.

-Một niệm nhất thời, tất cả thành không.

-Khủng bố như vậy?

-Ngươi chỉ có một canh giờ.

-Cái này không thành vấn đề.

-Không thành vấn đề?

-Ta có Thời Gian Chi Lực.

Diệp Hạo lại cười nói. Cùng lúc nói xong câu này, Diệp Hạo vận dụng Thời Gian Chi Lực Thiên Đạo ban cho hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận