Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1469: Chinh phạt Ma Tộc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Vậy chúng ta chia đôi đi?

Tiểu Thất mê hoặc Diệp Hạo.

- Ngươi mặc kệ Thiên Cẩu?

Diệp Hạo vừa nói vừa cất Thiền Hương vào.

- Làm người không thể quá ích kỷ.

- Ta không phải người mà.

- Chẳng lẽ Yêu Tộc lại không biết xấu hổ?

- Chúng ta Yêu Tộc không dối trá như Nhân Tộc các ngươi?

Tiểu Thất nghiêm trang nói:

- Ngươi nhìn ta, muốn Thiền Hương kia, sẽ không cùng ngươi quanh co lòng vòng.

- Xéo đi!

Diệp Hạo vung bàn tay đánh Tiểu Thất.

Không Gian bốn phía Tiểu Thất lập tức vỡ vụn.

Thân ảnh Tiểu Thất lóe lên lập tức biến mất.

Nhưng rất nhanh lại xuất hiện lại.

- Không Gian cấm chế thật đáng sợ.

Vẻ mặt Tiểu Thất ngưng trọng nói.

Tiểu Thất là Không Gian Chi Tử.

Cho dù đối mặt Không Gian Thần Thú trong truyền thuyết cũng không sợ.

Nhưng bây giờ lại bị Diệp Hạo mạnh mẽ giam cầm.

Tỉnh táo lại, nó vận dụng Không Gian Chi Thuật chống trả.

Hai đạo ba động vô hình không ngừng va chạm giữa không trung, có thể nhìn thấy Không Gian không ngừng vỡ vụn rồi gây dựng, nhưng Tiểu Thất vẫn không cách nào thoát khỏi phiến Không Gian do Diệp Hạo bố trí.

Tiểu Thất ngừng lại.

- Công Tử, Không Gian Chi Thuật của người lúc nào mạnh như vậy?

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo không nói cho Tiểu Thất, Không Gian Chi Thuật của hắn tăng nhanh bởi vì hắn dựa vào Đạo Bia lĩnh ngộ Thời Gian Chi Thuật.

Thời Gian Chi Thuật chỉ cần lĩnh ngộ, Không Gian Chi Chủ dễ lý giải.

Diệp Hạo dựa vào lĩnh ngộ Thời Gian Chi Thuật đến tăng Không Gian Chi Thuật.

Tiểu Thất không đoán ra được.

Nó biết Diệp Hạo rất thần bí.

- Nhìn ngươi sau này còn dám cả ngày đi chơi không?

Diệp Hạo ranh mãnh nhìn Tiểu Thất.

- Không Gian Chi Tử a, cái danh xưng này cũng nên nhường cho ta rồi?

- Người đừng đắc ý quá sớm.

Tiểu Thất hừ lạnh đáp.

- Sức chiến đấu của ta hiện tại đã tăng lên cấp độ Yêu Nghiệt, cho ta một thời gian ngắn ta có thể toàn diện tăng lên, đến lúc đó chúng ta tái chiến.

- Tùy thời phụng bồi.

Diệp Hạo cười híp mắt đáp ứng.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Diệp Hạo ra ngoài, sắc mặt có chút thay đổi.

Bởi vì hắn nhìn thấy cả đám học sinh lộ vẻ mặt vội vàng.

Hắn kéo một học sinh lại hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Thế lực phụ thuộc Thái Huyền Học Viện - Yêu Nguyệt Tông bị diệt, một vạn học sinh đến trợ giúp cũng bị diệt toàn quân.

- Viện Trưởng đâu?

- Viện Trưởng không ở học viện.

- Vậy bây giờ các ngươi đi làm cái gì?

- Lưu Viện Trưởng tổ chức đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, Học Viện lập tức sẽ xuất chinh Ma Tộc.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút đi tới thao trường.

Trên bãi tập, mấy chục vạn học sinh vẻ mặt ngưng trọng trò chuyện với nhau.

- Thế lực Ma Tộc đã có thể uy hiếp Thái Huyền Học Viện chúng ta.

- Tại sao ta cảm thấy thế lực Ma Tộc mạnh hơn chúng ta? Nếu không tại sao vẫn luôn là Ma Tộc tấn công thế?

- Nói cũng đúng.

- Mộng Kỳ, lần này ngươi muốn xuất chiến sao?

Cẩn Tuyền vẻ mặt lo âu hỏi Hàn Mộng Kỳ.

- Xuất chiến.

Trong mắt Hàn Mộng Kỳ lộ ra nồng đậm sát cơ.

- Ma Tộc khinh người quá đáng.

- Nhưng Ma Tộc biết rất rõ Thái Huyền Học Viện chúng ta sẽ trả thù, nhưng đại quân vẫn còn đóng tại phế tích Yêu Nguyệt Tông.

U Lan ngưng trọng nói.

- Ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ?

- Kỳ lạ hay không, chúng ta đều phải giết bọn gia hỏa phát điên này.

Bây giờ Hàn Mộng Kỳ một lòng một dạ muốn giết đám Ma Tộc kia.

- Ta cảm thấy ngươi có cần phải suy nghĩ một chút lời của U Lan?

Lúc này, một đạo thanh âm bình tĩnh vang lên trong tai Hàn Mộng Kỳ.

U Lan bình thường không nhiều lời, nhưng từng chữ châu ngọc.

Hàn Mộng Kỳ nghe được thanh âm thì khẽ giật mình, khi nhìn rõ là ai thì vội vàng đi tới.

- Diệp Nhật, sao ngươi lại tới đây?

- Học Viện gặp nạn, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?

Nói đến đây, Diệp Hạo thấy Hàn Mộng Kỳ vẻ mặt không tin.

- Ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện.

Hàn Mộng Kỳ ngẩn người.

Hắn lo lắng nàng xảy ra chuyện?

Trong lòng Hàn Mộng Kỳ dâng lên cảm giác khác thường.

Chợt bình tĩnh nói:

- Ta không có việc gì đâu.

- Đao kiếm không có mắt, Ma Tộc sẽ không cùng các ngươi nói đạo lý đâu.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Ta đi cùng ngươi.

- Ngươi đi cùng ta?

Hàn Mộng Kỳ kinh ngạc nói.

Ngay lập tức, Hàn Mộng Kỳ chú ý việc giờ mình nhìn không thấu tu vi Diệp Hạo.

- Tình huống như thế nào?

- Tu vi khôi phục.

Diệp Hạo cười híp mắt đáp.

- Ngươi bây giờ có cảnh giới gì?

- Tiên Tôn lục Chuyển.

Hàn Mộng Kỳ không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ta nhớ vài ngày trước ngươi còn là Ngọc Tiên Cảnh mà.

- Đúng vậy.

- Đừng nói cho ta rằng, ngươi trong vòng vài ngày từ Ngọc Tiên Cảnh tăng lên tới Tiên Tôn lục Chuyển nhé?

- Đúng đó.

- Ngươi đang đùa ta sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Ánh mắt Hàn Mộng Kỳ nhìn Diệp Hạo thay đổi.

- Ngươi sao làm được?

- Cái này không tiện nói cho ngươi biết.

- Kia tu vi của ngươi sao lại rơi xuống?

- Cái này cũng chưa tiện nói cho ngươi.

- Vậy chúng ta cùng đi đại sát tứ phương.

- Được.

Sau khi Lưu Á Tân xuất hiện, thầy trò trong sân chia thành từng hàng chiến đấu.

Khi nhìn thấy Diệp Hạo, Lưu Á Tân kinh ngạc hỏi.

- Ngươi tới đây làm gì?

Loại chiến đấu này, Ngọc Tiên tham gia chỉ có chết.

Vừa hỏi xong, Lưu Á Tân bản năng đánh giá tu vi Diệp Hạo.

Vừa nhìn, vẻ mặt hắn khẽ co giật.

- Tiên Tôn lục Chuyển.

Lưu Á Tân cả kinh thốt, có thể không sợ hãi?

Hắn nhớ Diệp Hạo vài ngày trước còn có tu vi Ngọc Tiên Cảnh?

Bây giờ lại có tu vi Tiên Tôn lục Chuyển?

Tu vi không phải từng bước đi lên sao?

Diệp Hạo làm như vậy chẳng lẽ không lo lắng ảnh hưởng căn cơ sau này?

- Tăng lên này có tai hoạ ngầm không?

- Không.

Nghe vậy, vẻ kinh ngạc trong mắt Lưu Á Tân càng lớn.

Nhưng hắn cũng không truy đến cùng.

Hắn vẫn luôn biết Diệp Hạo rất thần bí.

Trước đó, Lưu Á Tân còn cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao tu vi Diệp Hạo chỉ có Ngọc Tiên, hắn không có cách tranh phong cùng thế hệ trẻ, nhưng ai có thể nghĩ tới mấy ngày không gặp, Diệp Hạo đạt đến mức độ này.

Điều này quá kinh người.

Cũng thật đáng sợ.

Lưu Á Tân không cảm thấy Diệp Hạo sẽ làm loại chuyện tự đoạn tiền đồ của mình.

Chỉ có một khả năng.

Lúc trước, tu vi Diệp Hạo chỉ tạm thời rớt xuống.

- Tình trạng của ngươi bây giờ không có vấn đề gì chứ?

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Không có vấn đề.

- Cường giả sau lưng ngươi đâu?

- Lúc nào cũng có thể ra tay.

- Vậy đi thôi.

Lưu Á Tân đằng đằng sát khí hô to.

- Nên cho đám ma tể kia một chút dạy dỗ.

Lưu Á Tân có thể không giận sao?

Một vạn học sinh vẫn lạc làm hắn điên tiếc.

Cái này cũng là nguyên nhân tại sao hắn biết rất hiện tại không thích hợp ra tay, nhưng vẫn điều động học sinh tiến đến giảo sát ma vật.

Nhìn thấy Diệp Hạo và Lưu Á Tân chậm rãi nói chuyện, không ít thầy trò trong sân đều nhìn về hắn.

Mà theo một Tu Sĩ nhìn ra tu vi Diệp Hạo, toàn trường bắt đầu sôi trào.

- Ta không nhìn lầm chứ? Tiên Tôn lục Chuyển?

Bạn cần đăng nhập để bình luận