Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1474: Băng Cơ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Ta sẽ không làm những chuyện tự tuyệt tiền đồ như vậy.

Hàn Mộng Kỳ nhẹ giọng nói.

- Lưu Việc Trưởng, hiện tại chúng ta nên làm gì?

Một cường giả Tiên Vương hỏi.

- Yêu tộc có phải thật sự đã làm phản rồi không?

- Trở về chấn an chiến sủng của các ngươi đi.

Lưu Á Tân trầm ngâm một chút, nói.

- Còn nữa, sau khi trở vể tiến hành chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, tùy thời ứng phó liên minh Yêu tộc cùng Ma tộc.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

Lưu Á Tân lập tức mang theo 10 vạn tướng sĩ trở về Thái Huyền Học Viện.

Đến Thái Huyền Học Viện, Lưu Á Tân cùng Diệp Hạo chạy đến thương khung.

Còn chưa đến nơi chiến đấu, hai người đã cảm thấy từng đợt ba động.

Những ba động này khiến hai người biến sắc.

- Đánh nhau.

Lưu Á Tân trong lòng bất an.

Diệp Hạo yên lặng phủ thêm Đạo Đồ.

- Đi.

- Đây là Thần Thông gì?

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

- Đây là tạo hóa.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nhưng cũng không duy trì được lâu.

- Thế gian này còn có loại tạo hóa này?

Lưu Á Tân vừa mới nói xong đã thấy một thân ảnh bạch y trắng hơn tuyết đang cùng một nữ tử băng cơ ngọc cốt không ngừng va chạm.

Bán Thần!

Băng Cơ!

- Cô Độc, ngươi hà tất phải tranh đoạt vũng nước đụng này?

Băng Cơ chậm chạp không thu thập được Cô Độc, lạnh lùng nói.

- Đây là chuyện của Nhân tộc.

Cô Độc cầm kiếm lạnh lùng đáp.

- Nơi đây là Ngũ Trọng Thiên.

Băng Cơ cường điệu nói.

- Đều như nhau.

- Cô Độc, ngươi cảm thấy mình có thể kiên trì được bao lâu?

Trong ánh mắt Băng Cơ toát ra từng tia sát cơ.

- Đợi đến lúc cấm thuật của ngươi kết thúc, ngươi cảm thấy mình có thể là đối thủ với ta?

- Ta còn Tinh Huyết để thiêu đốt.

Cô Độc thản nhiên nói.

- Dù liều mạng cũng không giết chết ngươi nhưng trọng thương vẫn không có vấn đề.

Nghe vậy Băng Cơ trầm mặc lại.

Cô Độc có thể không để ý hết thảy thi triển Cấm Thuật.

Nhưng nàng ta lại không thể.

Bởi vì nàng không tiêu sái được như đối phương.

- Thái Huyền, đừng làm chuyện chống cự vô vị.

Lúc này, một thanh âm dữ tợn vang lên giữa không trung.

Diệp Hạo theo thanh âm nhìn lại.

Lúc này mới chú ý tới Thái Huyền bị một con khỉ vàng óng áp chế.

Mà bên người Thái Huyền còn có một tôn Ma Ảnh không ngừng phối hợp xuất thủ.

Thái Huyền nửa bên thân thể đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Nhưng dù có như thế, nhãn thần hắn vẫn tỉnh táo đáng sợ.

- Viện trưởng.

Lưu Á Tân nhìn thấy Thái Huyền liên tục bại lui không khỏi hoảng sợ thốt.

- Lại thêm một tên tạp ngư.

Ma ảnh phối hợp xuất thủ nhìn thấy Lưu Á Tân cười lạnh nói.

Trong mắt Lưu Á Tân lộ vẻ phẫn nộ.

Tạp ngư?

Đối phương dám vũ nhục hắn.

- Ăn theo người khác, mà con mẹ ngươi cũng không ngại mà trào phúng kẻ khác.

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn tôn ma ảnh kia.

- Ngươi nói cái gì?

Ma ảnh nổi giận.

Hắn là người nào?

Bán Thần Lục Trọng Thiên.

Thế nhưng bây lại bị giui dế Tiên Tôn cảnh làm nhục.

- Không nghe được sao? Hắn bị điếc hả?

Diệp Hạo chỉ vào Ma ảnh nói.

- Ta giết ngươi.

Tôn Ma Ảnh không nhịn được nữa mà xuất thủ với Diệp Hạo.

Thần sắc Diệp Hạo bất động.

Khi Ma Ảnh còn cách bản thân 100 mét mới động.

Cấm Tiên Chi Thuật!

Khi Cấm Tiên Chi Thuật vận chuyển, Tiên Lực ngang dọc mãnh liệt trong thể nội Ma Ảnh lúc này bị mất liên kết.

Loạt mất liên kết này tương đương với việc ngươi trong lúc gia tốc cực lớn độ nhiên phanh lại.

Trong nháy mắt, một ngụm nghịch huyết trong miệng Ma Ảnh phun ra ngoài.

- Nhất Niệm Thành Khôn.

Theo lấy thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuống, một đạo áo nghĩa huyễn hoặc khó hiểu vọt tới người Ma Ảnh.

Ma Ảnh lộ ra thần sắc vừa sợ vừa giận.

Giận là Diệp Hạo giun dế dĩ nhiên đả thương được mình, kinh hãi là giờ khắc này, Đạo Hạnh bản thân lại bị chém rụng.

Chém Đạo Hạnh.

Điều này quá đáng sợ.

Đạo Hạnh bị chém, không phải khôi phục thì có thể khôi phục.

- Giết!

Tôn Ma Ảnh liều chết xung phong về phía Diệp Hạo.

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra một tia trào phúng.

Sau một khắc, thời không trước ma ảnh sụp đổ, sau đó thân thể ma ảnh biến mất không thấy.

Đi đâu?

Lưu Á Tân mờ mịt nhìn bốn phía.

Diệp Hạo lại nhìn về phía Hoàng Kim Chiến Viên, mà thời điểm hắn vận chuyển Không Chi Áo Nghĩa, thời không bốn phía Hoàng Kim Chiến Viên bỗng nhiên sụp đổ, thân ảnh Hoàng Kim Chiến Viên lúc này biến mất không thấy.

Thái Huyền nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo.

- Hoàng Kim Chiến Viên đâu rồi?

- Ta cưỡng ép nó đến không gian khác.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Bất quá lấy thực lực của nó rất nhanh sẽ giết lại.

Thái Huyền nhẹ gật đầu sau đó đứng nguyên tại chỗ nhanh chóng khôi phục.

- Ngươi là ai?

Băng Cơ nhìn Diệp Hạo, một mặt ngưng trọng hỏi.

- Băng Cơ, ngươi nhất định phải đi con đường tối tăm này sao?

Diệp Hạo hỏi.

- Nhân tộc ức hiếp Yêu tộc đã lâu, cũng đến lúc Yêu tộc xoay người làm chủ rồi.

Băng Cơ lạnh lùng nói.

- Năm đó nếu không phải Nhân tộc xuất thủ, Yêu tộc đã sớm bị diệt chủng rồi.

Diệp Hạo nhìn Băng Cơ, trong mắt đầy cười nhạo.

- Năm đó các ngươi cầu Nhân tộc đã nói thế nào? Lấy Nhân tộc chúng ta làm chủ, hiện tại sống lưng cứng rắn, lại nói áp bách, thật không biết xấu hổ.

- Ngươi nói cái gì?

Băng Cơ nhìn Diệp Hạo, trong mắt toát ra tia sắc bén.

- Không biết ngươi còn nhớ Thiên Thần không?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Băng Cơ nháy mắt thay đổi.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Diệp Hạo nhìn Băng Cơ, trong tay xuất hiện một khối Thất Thải Sắc Thạch Đầu.

- Khối Thạch Đầu này là Hỗn Độn Thất Thải Thạch.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Mà bên trong khối Thất Thải Thạch phong ấn một kích đỉnh phong của Thiên Thần.

Diệp Hạo nói đến đây thì mở ra một góc thất thải thạch.

Sau một khắc, ba động kinh người toát ra.

Con mắt Băng Cơ co rụt lại nhìn Thất Thải Thạch trong tay Diệp Hạo kiêng kỵ vô cùng.

- Năm đó thực lực Thiên Thần đạt đến cực hạn đệ tam cảnh.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Băng Cơ.

- Ngươi cảm thấy một kích toàn lực của hắn có thể giết ngươi không?

- Ngươi muốn như thế nào?

Băng Cơ âm trầm nói.

- Nhân tộc chúng ta muốn nhìn thành ý của Yêu tộc các ngươi.

Diệp Hạo vừa nói vừa chỉ Hoàng Kim Chiến Viên đang chạy tới.

Băng Cơ trầm mặc xuống.

- Ngươi nên ra quyết định.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Hoàng Kim Chiến Viên nghi ngờ nhìn Băng Cơ.

- Băng Cơ, phát sinh chuyện gì?

- Tiểu tử này nói hắn có thể mời đến Nhân Tộc Bán Thần của Lục Trọng Thiên.

Băng Cơ chỉ Diệp Hạo nói.

- Bán Thần Lục Trọng Thiên hiện tại không có thời gian đến nơi này đâu.

Hoàng Kim Chiến Viên ha ha cười nói.

- Vì sao?

Băng Cơ kinh ngạc hỏi.

- Chúng ta nhường một cổ khoáng cho Nhân tộc, cao thủ Nhân tộc đều đang thăm dò chỗ cổ khoáng kia rồi.

Hoàng Kim Chiến Viên nói đến đây, trong mắt lộ ra từng tia tinh quang.

- Trong chỗ cổ khoáng kia có tồn tại thần bí, lúc trước ta thiếu chút nữa đã chịu thiệt thòi ở đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận