Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1481: Kiếm lớn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Chấp Sự sòng bạc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Vòng này nếu thắng nữa có nghĩa Diệp Hạo thắng hơn ba ức.

Hơn ba ức!

Như vậy sòng bài sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Bởi vậy trong lòng hắn cầu nguyện không phải năm.

Nhưng khi mắt hắn nhìn thấy xí ngầu trước mặt, toàn thân run rẩy kịch liệt .

-Năm, thực sự là năm?

Khách cược có mặt trong sòng bạc cũng chấn kinh.

Một lúc thắng ba ức sáu ngàn vạn, canh bạc này cũng quá lớn đi.

-Đổi thẻ bạc đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

-Thẻ bạc nhiều quá, ta phải xin chỉ thị Chấp Sự.

Phụ trách chia bài vội nói.

Diệp Hạo vung tay lên bắt lấy tên chấp sự đang âm thầm nhìn trộm cưỡng ép đến cạnh hắn .

-Xin chỉ thị đi.

Diệp Hạo nhìn người chia bài nói.

Người chia bài không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Hắn biết rõ Chấp Sự sòng bài là một cao thủ Tiên Tôn cảnh.

Nhưng mà bây giờ lại bị Diệp Hạo bắt như bắt một con gà.

Chấp Sự kia khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

-Xin hỏi cao tính đại danh Công Tử?

-Ta là ai ngươi không cần biết.

Diệp Hạo lườm Chấp Sự kia một cái:

-Ta chỉ muốn hỏi những thẻ bạc này các ngươi có đổi tiền mặt không?

-Đổi, đổi, đổi tiền mặt.

Chấp Sự kia cười khổ đáp ứng.

Dưới con mắt bàn dân thiên hạ nếu bản thân không trả, sòng bạc sau này cũng không cần phải làm ăn nữa .

-Đổi thành Tiên Thạch.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Chấp Sự không khỏi thở dài một hơi.

Hắn biết rõ đối phương không muốn hốt thêm tiền của sòng bạc nữa.

Cầm bốn ức tám ngàn vạn Tiên Thạch, Hàn Mộng Kỳ cười không ngớt miệng.

-Có cần phải hưng phấn thế không ?

- Bốn ức tám ngàn vạn đó.

Hàn Mộng Kỳ lườm Diệp Hạo một cái.

-Vậy giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi cần nhiều Tiên Thạch như vậy làm gì không ?

-Hai năm nữa sẽ có trận so tài Chiến Sủng .

Hàn Mộng Kỳ nói khẽ:

-Đến lúc đó Kỳ Bảo Các sẽ cử hành một Đấu Giá Hội rất long trọng .

-Ngươi muốn đấu giá đồ.

-Đúng vậy.

-Nếu vậy thì ta cũng cần chuẩn bị một chút Tiên Thạch mới được.

- Nên giờ phải chuẩn bị.

Hàn Mộng Kỳ cười hắc hắc nói.

-Đi, đi tòa Thành tiếp theo.

Thời gian sau đó , Diệp Hạo cùng Hàn Mộng Kỳ đi từng tòa Thành của Ngũ Trọng Thiên.

Hai người bọn họ đều ghé một lần sòng bài của mỗi Thành.

Hai người cũng không có làm tuyệt.

Mỗi sòng kiếm lời mấy ức thì rút lui.

Đương nhiên cũng có sòng bạc muốn quỵt nợ.

Nhưng những kẻ muốn quỵt nợ một phần bị Diệp Hạo đánh bại, một số đành phải mời Cô Độc xuất thủ.

Dù gì cũng có Tiên Vương Cao Giai tồn tại.

Mà những sòng bài quỵt nợ cũng không chỉ thua mấy ức không thôi .

Diệp Hạo cùng Hàn Mộng Kỳ ngang ngược cướp sạch Phủ Khố bọn họ.

Đến lúc trở về Thái Huyền Học Viện, hai người đếm lại thành quả đạt được .

-Hơn tám trăm ức Trung Phẩm Tiên Thạch, bốn ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Lúc tính toán được số Tiên Thạch, Hàn Mộng Kỳ một hồi lâu cũng không hết kích động .

Quá ư kích thích.

Phải biết trong khoản thời gian này, hai người kiếm được số Tiên Thạch tương đương với số lượng Thái Huyền Học Viện lấy được của Tiết gia a.

-Dược liệu và tài vật khoảng hơn sáu trăm ức.

Diệp Hạo cười nói .

-Phát tài rồi, thật phát tài rồi.

Hàn Mộng Kỳ lẩm bẩm.

-Không có tiền đồ.

-Hắc hắc.

-Chia đi.

-Được .

-Cho ngươi.

Diệp Hạo vung tay lên chia hơn bốn trăm ức Trung Phẩm Tiên Thạch, hai ức Thượng Phẩm Tiên Thạch cho Hàn Mộng Kỳ.

-A, ngươi cho ta nhiều như vậy làm gì?

Hàn Mộng Kỳ giật mình hỏi.

-Không phải ngươi từng nói chia đều sao?

-Ta sao có thể lấy nhiều như vậy.

-Cho ngươi thì ngươi cứ cầm.

-Ta thực sự không thể nhận nhiều!

Nhìn ánh mắt Hàn Mộng Kỳ kiên định, Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói:

-Vầy đi, ta muốn hai phần ba Dược liệu và tài vật.

-Những cái đó ta không cần.

Không có ai sẽ không cần?

Những tài nguyên này đôi khi có Tiên Thạch cũng không mua được.

Diệp Hạo lại trực tiếp chia Dược liệu và tài vật làm hai phần, sau đó lấy phần nhỏ kia đưa cho Hàn Mộng Kỳ.

-Những vật này có lẽ ngươi cảm thấy rất quý giá.

Diệp Hạo nhìn Hàn Mộng Kỳ nói:

-Nhưng mà trong mắt ta, cũng không là gì cả.

-Nhưng.

-Sau khi Cửu Trọng Thiên sụp đổ, tài nguyên sẽ trở thành cụm từ xa xỉ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói:

-Bởi vậy thừa dịp này cứ thu giữ tài nguyên đi.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Hàn Mộng Kỳ trầm ngâm một chút, đáp.

-Vậy ta sẽ không khách khí.

-Vậy mới ngoan.

-Ngươi xem ta là con nít?

-Đúng vậy.

Hàn Mộng Kỳ trừng Diệp Hạo một cái, chợt đứng lên nói:

-Ta muốn trở về sắp xếp một chút .

-Đi đi.

-Đúng rồi, hai năm nữa có nên tiếp tục làm lần nữa?

-Mộng Kỳ, ngươi có chút quá đáng rồi.

Diệp Hạo im lặng.

-Ngươi muốn tài nguyên không thể chỉ chăm chăm vào sòng bạc.

-Vậy ở đâu nữa?

-Ngũ Trọng Thiên không phải có rất nhiều Thổ Phỉ cường đạo?

Diệp Hạo nói:

-Chúng ta có thể đi cướp của bọn chúng.

-Vậy có được nhiều không ?

-Nhiều ít không quan trọng , chủ yếu vì dân trừ hại.

- Có lý.

Hàn Mộng Kỳ ứng tiếng đáp.

-Nhưng mà sắp tới ta muốn tăng tu vi lên Tiên Tôn Lục chuyển.

-Trong hai năm ngươi xác định có thể tăng lên tới Tiên Tôn Lục chuyển?

-Hơn phân nửa không nắm chắc.

Hàn Mộng Kỳ khẽ thở dài:

-Nhưng nếu không làm được thì đến lúc Chiến Sủng Đại Tái, ta không có cơ hội lọt vào mười người đứng đầu.

-Mười người đứng đầu quan trọng vậy sao?

-Theo ngươi thì sao ?

-Cho ngươi thêm thời gian ba năm .

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, nói.

-Làm sao cho?

Trong tay Diệp Hạo quang lóe lên thanh, một viên đá phát ra ba động thời gian xuất hiện.

-Thời Gian Tinh Thạch.

Hàn Mộng Kỳ giật mình bật thốt.

-Vô Khuyết Tinh Thạch.

Diệp Hạo mỉm cười nói.

-Ngươi cho ta?

Hàn Mộng Kỳ kinh nghi bất định, hỏi.

-Có vấn đề?

-Cái này quá trân quý.

-Nói giống như ta không tu luyện vậy.

Diệp Hạo chỉ Hàn Mộng Kỳ cười nói:

-Năm đó ta không phải từng ở trong Thời Gian Tinh Thạch của ngươi tu luyện qua sao? Giờ tới lượt ngươi tu luyện trong Thời Gian Tinh Thạch của ta đi.

-Thời Gian Tinh Thạch quá quý giá .

-Ngươi cảm thấy trong tay của ta chỉ có một viên?

-Chẳng lẽ ngươi có rất nhiều?

-Đúng vậy.

-Ta không tin.

Diệp Hạo cười cười, trong tay lại xuất hiện một viên Thời Gian Tinh Thạch.

-Ngươi lấy Thời Gian Tinh Thạch ở đâu thế?

-Ngươi đoán xem.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Hàn Mộng Kỳ cũng không hỏi vấn đề này nữa.

-Ta có thể dẫn theo học sinh ta không ?

-Có thể.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói:

- Kêu ai tùy ngươi .

Hàn Mộng Kỳ trầm mặt mặc, phức tạp nhìn Diệp Hạo nói:

-Ta muốn biết sau khi Chiến Sủng Đại Tái kết thúc, ngươi sẽ rời khỏi Thái Huyền Học Viện?

-Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

-Có thể không đi không ?

Lúc Hàn Mộng Kỳ hỏi ra câu này, đôi mắt đầy chờ mong.

Diệp Hạo không đáp lại.

Khuôn mặt nhỏ của nàng đầy thất vọng.

-Sau này ta nhớ ngươi thì phải làm sao?

Hàn Mộng Kỳ cắn đỏ thẫm bờ môi, hỏi.

-Nhạt nhẽo.

Đây chính là câu trả lời vô trách nhiệm, nàng trừng Diệp Hạo một cái rồi xoay người bỏ đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận