Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1496: Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Nhiều bằng hữu còn hơn thêm một kẻ địch.

Chu Tước công tử nhìn Hàn Phi gằng từng chữ một.

- Ngươi cũng xứng?

Hàn Phi vốn cao ngạo không bao giờ nhượng bộ. Nếu không, hắn sẽ lấy danh nghĩa Thái Huyền học viện ra nói chuyện rồi.

Chu Tước công tử lập tức lạnh mặt.

- Các hạ nói chuyện hơi quá rồi!

- Tiểu Chu Tước, nếu ngươi còn lãm nhãm nữa, có tin lão tử nướng ngươi?

Hàn Phi lườm Chu Tước công tử rồi lên tiếng.

Cự đầu?

Hàn Phi cần cho Cự đầu mặt mũi sao?

- Ngươi nói cái gì?

Chu Tước công tử tức giận nhìn đối phương.

Hàn Phi lóe lên một tia dữ tợn trong ánh mắt.

Thời điểm hắn sắp xuất thủ đã bị Diệp Hạo đưa tay ngăn cản.

- Đốt quần áo một cô gái nơi công chúng thật sự không thích hợp, nàng có mắt chó mới coi thường người.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói

- Đi thôi.

Hàn Phi suy nghĩ một hồi mới nhẹ gật đầu.

Lúc hai người chuẩn bị đi vào Xuân Phong các, Chu Tước công tử đã ngăn cản đường đi của bọn họ.

- Các hạ có gì thỉnh giáo?

Diệp Hạo nhìn Chu Tước công tử hỏi.

- Nói bằng hữu ngươi xin lỗi ta.

Chu Tước công tử mở miệng.

- Ta thay mặt bằng hữu xin lỗi ngươi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Không được, bằng hữu ngươi nhất định phải nói.

Chu Tước công tử không nguyện ý nhượng bộ.

- Không còn cách khác sao?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Không có, bằng hữu ngươi hôm nay nhất định phải xin lỗi ta.

- Xin lỗi cái con mẹ ngươi à?

Hàn Phi đã động thủ.

Hắn nhanh chóng vọt thân hình tới trước mặt Chu Tước công tử, sau đó đấm tới một quyền về phía đối phương.

Con ngươi Chu Tước công tử hung hăng co rụt lại.

Hắn bối rối phát hiện bản thân không có cách nào đánh trả nên triệu hoán ra khải giáp hộ thân.

Sau khi triệu hoán ra khải giáp, Chu Tước công tử mới ổn định tâm thần, bởi vì khải giáp hộ thân này là Vương cấp khải giáp.

Cho dù Tiên Vương sơ kỳ đánh ra một kích cũng có thể ngăn cản lại.

Nhưng khi Hàn Phi đánh một quyền lên người, Chu Tước công tử hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lực lượng bạo phát vô tình đánh vào lục phủ ngũ tạng, hắn phun ra một ngụm máu tươi đồng thời không khỏi nhìn về phía vị trí lồng ngực mình.

Lúc này, Chu Tước công tử phát hiện vị trí lồng ngực của khải giáp đã bị phá nát, một lỗ lớn đẫm máu đang tuôn ra cuồn cuộn máu tươi.

- Ngươi...

Chu Tước công tử giãy dụa bò lên, chỉ Hàn Phi.

- Chỉ lão tử một cái nữa xem chơi!

Ánh mắt Hàn Phi tràn ra một tia sát cơ.

Chu Tước công tử không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này, một nữ tử trung niên đi ra từ Xuân Phong các.

Sau khi nữ tử nhìn thoáng qua thương thế của Chu Tước công tử thì biến sắc nhìn Hàn Phi

- Các hạ thân làm cường giả Tiên Vương, vì sao muốn xuất thủ với một vãn bối?

- Ngươi không nhìn thấy nguyên nhân sao?

Hàn Phi cười lạnh

- Thời điểm chúng ta phát sinh tranh chấp, ngươi đã núp trong bóng tối quan sát, thật sự tưởng ta mù?

- Nhưng ngươi cũng không nên gây sự ở Xuân Phong các.

- Ngươi có vẻ bênh vực Tiểu Chu Tước này nhỉ!

- Đây không phải bênh vực.

Hàn Phi sắp nói gì thì bị Diệp Hạo cướp lời

- Có phải ngươi cảm thấy đắc tội hai chúng ta dễ dàng hơn Chu Tước nhất tộc không?

- Ta nhìn thấy hai người các vị cố tình gây sự.

Nữ tử trung niên nghiêm giọng nói.

- Ngươi đã nói như thế, vậy chúng ta cũng đi thôi.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Chậm đã.

- Gì nữa?

Diệp Hạo quay người nhìn nữ tử trung niên, ánh mắt lóe lên một đạo hàn quang

- Ngươi còn muốn giữ chúng ta lại sao?

Nữ tử trung niên thật sự có ý nghĩ này.

Nhưng nàng không nắm chắc có thể giữ hai người, sau khi suy nghĩ qua vài lượt hô hấp thì mở miệng nói

- Về sau, Xuân Phong các sẽ không chào đón các ngươi.

- Nói cứ như chúng ta rất muốn đến Xuân Phong các vậy?

Diệp Hạo lạnh lùng lên tiếng.

Sau khi Hàn Phi rời đi cùng Diệp Hạo hơn trăm mét, hắn không nhịn được nói

- Trong lòng ta không nhịn nổi ngụm khẩu khí này.

- Chút nữa, ta sẽ giúp ngươi xuất khí.

- Làm sao xuất khí?

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Bảo Ngọc các!

Sau khi Bảo Ngọc các truyền ra tin tức muốn đấu giá Tiên Đan cùng Pháp Bảo, toàn bộ ánh mắt Ngũ Trọng Thiên đều tập trung vào bọn họ.

Mà đêm nay, Bảo Ngọc các muốn công khai đấu giá Tiên Đan cùng Pháp Bảo ở Liên Minh thành.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Liên Minh thành kín người hết chỗ hai ngày nay.

Vào buổi tối, hai người Diệp Hạo cùng Hàn Phi đi tới Bảo Ngọc các, thiếu các chủ Giang Hàn Ngọc đã sớm chuẩn bị xong bao sương cho bọn họ.

Tiến vào bao sương, Giang Hàn Ngọc lại tiếp tục bưng trà rót nước.

Nếu để kẻ khác nhìn thấy cảnh này, bọn họ sẽ cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

- Hàn Ngọc, ngươi không cần phải để ý đến chúng ta nữa.

Diệp Hạo nhìn Giang Hàn Ngọc đang bận rộn nói

- Đêm nay còn cần ngươi chưởng khống đấy.

- Cũng không cần ta lắm đâu, ta ở chỗ này bồi tiếp các ngươi.

Giang Hàn Ngọc ôn nhu cười một tiếng.

- Diệp Nhật, cô nương này thật tốt, không bằng ngươi thu đi?

Hàn Phi cười nói.

- Đúng rồi, ta cũng cảm thấy cô nương này không tệ.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh êm tai vang lên.

Nghe được đạo âm thanh này, Diệp Hạo lộ ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Sau một khắc, một đạo thân ảnh đẩy ra đại môn bao sương.

Một nữ tử mang theo lụa mỏng.

Dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng chỉ nhìn chỉnh thể hình dáng một cách đơn thuần cũng biết nàng khuynh quốc khuynh thành.

- Hạo Nguyệt, sao nàng lại tới đây?

- Có quấy rầy chàng tán mấy muội tử không?

Hạo Nguyệt trừng mắt nói

- Nếu không thì ta tránh nhé?

- Cũng được đó!

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Diệp Hạo!

Hạo Nguyệt trừng Diệp Hạo một cái.

- Diệp Hạo?

Hàn Phi phủi đất đứng lên.

- Thế nào?

Diệp Hạo nhìn Hàn Phi nói.

- Trước đó, ta còn hiếu kỳ vì sao ngươi luyện chế ra được cực phẩm Đan? Hóa ra ngươi là Yêu Nghiệt trong Yêu Nghiệt kia.

Hàn Phi khiếp sợ một hồi, nói.

- Khó trách, ngươi có thể dễ dàng trấn áp ta.

Hàn Phi dừng một hồi rồi nói tiếp

- Ngươi có biết bị ngươi đánh bại mấy năm nay, ta lúc nào cũng buồn bực không thôi, ta đã có chút hoài nghi chính mình, hiện tại biết ngươi là Diệp Hạo, áp lực trong lòng ta lập tức tiêu tan. Thua Yêu Nghiệt thì không được, nhưng bại trong tay ngươi lại là chuyện quá đương nhiên.

Đôi mắt đẹp của Giang Hàn Ngọc lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Không ngờ ngươi lại là Yêu Nghiệt bên trong Yêu Nghiệt trong truyền thuyết?

- Ta rất nổi danh hả?

- Ngươi đã vang danh Cửu Trọng Thiên, không biết có bao nhiêu nữ tử thầm thương trộm nhớ ngươi đó.

Giang Hàn Ngọc cười hắc hắc

- Năm đó, ta cũng vụng trộm thầm mến ngươi rất lâu đó.

- Thầm mến có tác dụng không? Ngươi nên thổ lộ ra mới dúng

Diệp Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

- Cũng không phải không biết tông môn ta, các ngươi có thể đi Viêm Hoàng tông tìm ta mà?

- Cái này cũng được hả?

Giang Hàn Ngọc không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Đương nhiên không thể.

Diệp Hạo chỉ Hạo Nguyệt nói

- Vị này là cọp cái đó, không cho phép ta hái hoa ngắt cỏ đâu. Ngươi nhìn xem, ta còn chưa kịp làm gì, nàng đã từ Tứ Trọng Thiên giết đến đây rồi.

- Tứ Trọng Thiên? Cô nương là đệ nhất mỹ nữ Vân Tiêu cung ở Tứ Trọng Thiên, Hạo Nguyệt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận