Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1535: Trả Thù

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Sau một lát, thương thế Lão Trương khỏi hẳn.

Sau khi khỏi hẳn, Lão lộ ra vẻ mặt chấn kinh nhìn Diệp Hạo.

Lão rõ thương thế của mình.

Cho dù phục dụng Tiên Đan trong thời gian ngắn cũng không thể khỏi hẳn.

Nhưng giờ tình huống như thế nào?

Nhưng, tâm tư Lão rơi xuống trên người năm đám độc nhãn.

- Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Lão Trương tàn nhẫn đá tới đầu độc nhãn.

Bịch một tiếng, Lão Trương nhe răng nhếch miệng.

Lại bởi vì nhục thân độc nhãn quá mạnh mẽ, một cước này của lão không những không làm đối phương bị thương, ngược lại làm cho chân mình bị gãy xương.

Lão không để ý thương thế huy quyền đập tới, nhưng đánh ba quyền rồi không đánh nữa, bởi vì năm ngón tay của lão cũng đã đoạn mất.

- Ngươi giết ta không được.

Độc nhãn hung tợn nói.

Nghe vậy, Lão Trương bị kích thích mạnh.

Mà Lão Trương chuẩn bị tiếp tục lúc xuất thủ thì Diệp Hạo đè vai lão xuống

- Cho cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho Lão Trương một cây chủy thủ.

Lão Trương giật mình, nắm vững chủy thủ trong tay.

Phốc!

Chủy thủ giống như đâm xuyên qua một tờ giấy dễ dàng đâm xuyên qua ngực độc nhãn.

- A.

Độc nhãn kêu lên thảm thiết.

Lão Trương nhìn thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Lão Trương liên tiếp đâm tới, rất nhanh trên người độc nhãn lưu lại mười mấy lỗ thủng.

Đợi đến khi Lão Trương lại một lần nữa đâm tới, con ngươi độc nhãn không ngừng phóng đại, khi Lão rút chủy thủ ra thì hắn cũng đã chết không thể chết hơn.

- Trương Hiểu, ngươi biết mình vừa làm chuyện gì không?

Một Tu Sĩ nhìn chằm chằm Lão Trương, sợ hãi quát.

Lão Trương nhìn Tu Sĩ kia, tiếp theo đi tới chỗ hắn.

Lão đưa tay vạch một cái đánh gãy gân tay của hắn:

- Ngươi giờ biết ta làm cái gì chưa?

- Trương Hiểu, chúng ta là người Bát gia.

Lão Trương đỏ mắt nói:

- Lão tử không quản ngươi là người Bát gia hay Cửu gia, các ngươi dám khi dễ thê tử ta, ta muốn chém các ngươi thành muôn mảnh.

Lão Trương điên cuồng đâm tới đám Tu Sĩ.

Lúc này, phụ nhân kia đã mặc quần áo chỉnh tề, khi nàng nghe vậy Tu Sĩ nhắc đến Bát gia thì khẽ giật mình, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

- Lão Trương, dừng tay!

Lão Trương nhìn về phía phụ nhân kia.

- Thế nào?

- Bát gia là bá vương ở đây, nghe nói dưới tay có Mười Tám Kim Cương, chúng ta làm sao có thể trêu chọc nổi?

Phụ nhân kia vừa nghĩ tới chuyện Bát gia làm ra, toàn thân nhịn không được run rẩy.

- Bát gia?

Lúc này, Lão Trương mới ý thức được Bát gia là ai? Ánh mắt hắn lộ ra vẻ do dự, nhưng mà lập tức bị tàn nhẫn thay thế:

- Bát gia thì sao chứ? Bọn hắn khi dễ nàng, ta sẽ lấy mạng bọn hắn.

Lão Trương tiếp tục đâm tới mấy Tu Sĩ còn lại.

Mấy đao hạ xuống năm tên độc nhãn vẫn lạc.

- Xong, xong, xong…

Phụ nhân nhìn thấy vậy, có chút thất hồn lạc phách nói.

- Ta đã giải trừ nô tịch!

Lão Trương đi tới trước mặt phụ nhân đặt tay lên bờ vai nàng, nói.

- Ta đã giết người của Bát gia, khẳng định không thể tiếp tục ở nơi này nữa, nàng lập tức chuẩn bị một chút hành lý, chúng ta rời khỏi đây.

Trong mắt phụ nhân dần dần có tiêu cự.

Nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Lão Trương thì đến đến bên cạnh năm tên Tu Sĩ, gỡ Túi Càn Khôn trên người bọn hắn xuống, sau đó, lại trên người của bọn hắn lục lọi một hồi, chờ đến khi lấy hết tất cả những thứ đáng giá thì phụ nhân kia đã chỉnh lý xong đồ đạt.

Thật ra, cũng không có cái gì cần sửa sang cả.

Nhà của Lão Trương chỉ có bốn bức tường để che nắng che mua mà thôi.

- Đi.

Lão Trương trầm giọng nói.

Hai vợ chồng lão một đường nạp ảnh tiềm hành, đến lúc đi tới Tiêu Dao Thành mới dừng lại.

Nhìn tường thành nguy nga, trái tim Lão Trương có chút buông lỏng.

- Chỉ cần chúng ta tiến vào Tiêu Dao Thành, cho dù Bát gia cũng không dám làm loạn.

Lão Trương nhìn phụ nhân nói khẽ.

Lão Trương biết thê tử lo lắng.

Vì vậy lão trấn an nàng.

- Nhưng Tiêu Dao Thành có cấm đi lại ban đêm.

Vẻ mặt phụ nhân lo lắng nói:

- Chúng ta lại có thể ở trong thành đợi bao lâu?

- Ta từ trên người đám người độc nhãn có được một chút Tiên Thạch, nơi này mười ngày nửa tháng không có vấn đề.

Lão Trương nói khẽ.

- Khách sạn Tiêu Dao Thành rất đắt?

Lúc này Diệp Hạo hỏi.

- Tiêu Dao Thành cưỡng ép tụ tập Linh Lực phương viên mười vạn dặm vào trong thành. Vì vậy, ở đây tu luyện một ngày tương đương với ngoại giới mười ngày.

Lão Trương nhìn Diệp Hạo nói:

- Điều này khiến giá thuê phòng ở Tiêu Dao Thành cực kì đắt đỏ.

- Tụ Linh Trận à?

Diệp Hạo vuốt cằm một cái cảm khái.

Tụ Linh Trận khiến cho mật độ Linh Lực Tiêu Dao Thành nhiều gấp mười lần so với ngoại giới.

Nếu không cũng sẽ không có hiệu quả mạnh như vậy.

Nhưng mà đây không có nghĩa ngươi ở Tiêu Dao Thành một năm tương đương với ngoài thành mười năm.

Hiệu quả liên tục yếu bớt.

Mà lại theo tu vi tăng cường, hiệu quả cũng yếu rất nhiều.

Nhưng đối với Lão Trương tu vi Thiên Tiên thì không khác gì động thiên phúc địa.

- Bọn người độc nhãn mặc dù là Ngọc Tiên, nhưng bọn hắn thường xuyên ăn uống cá cược chơi gái. Vì vậy, trên người bọn họ không có nhiều Tiên Thạch.

Nói tới đây, trong lòng Lão Trương rất bất đắc dĩ.

Hắn lo lắng sau nửa tháng bọn hắn nên đi nơi nào đâu?

- Ba trăm Tiên Thạch.

Tướng sĩ canh giữ cổng thành Tiêu Dao Thành lạnh lùng nói.

Giá tiền này quả thực hơi đắt.

Lão Trương hiển nhiên biết quy củ. Vì vậy, ngoan ngoãn nộp ba trăm Tiên Thạch.

Sau khi đi vào trong thành, Diệp Hạo phát hiện tòa thành trì này cực kì phồn hoa, khắp nơi đều có người đi đường.

- Nơi này thực có chút phồn hoa.

Diệp Hạo sợ hãi than.

Cả Đông Vực chỉ có hai mươi bốn đại vực do Diệp Hạo chưởng khống mới có được một vài thành trì có thể làm được.

Đương nhiên, Diệp Hạo cũng biết Tiêu Dao Thành sở dĩ phồn hoa như thế bởi vì chiếm trước Linh Lực phương viên mười vạn dặm.

- Chúng ta đi tìm quán trọ đi.

Lão Trương nhẹ giọng nói:

- Khách sạn Tiêu Dao Thành vẫn tương đối đông đúc.

- Được.

Diệp Hạo không có ý kiến.

Hắn đến trải nghiệm cuộc sống.

Chỗ nào cũng không có ý kiến.

Lão Trương đi tới một khách sạn trang trí tương đối cũ nát hỏi:

- Lão bản, cho chúng ta hai gian phòng.

- Không có.

Lão bản nhìn Lão Trương một cái.

- Không có?

Lão Trương khẽ giật mình hỏi lại.

- Chẳng lẽ ngươi không biết Đổ Thạch Đại Tái Tiêu Dao Thành đã bắt đầu sao?

Lão bản nhẹ giọng nói:

- Lúc này ngươi muốn đặt phòng ở đây trừ phi đi khách sạn cao cấp.

Sắc mặt Lão Trương bỗng chốc thay đổi.

Khách sạn cao cấp?

Lấy giá trị bản thân của Lão có thể ở nổi sao?

Lão Trương không tin tà hỏi mấy nhà nữa rốt cục từ bỏ.

Bởi vì lão bản những nhà quán trọ cho ra câu trả lời đều giống nhau.

- Lão Trương!

Phụ nhân nắm lấy cánh tay Lão Trương vô cùng lo lắng nói.

Nàng rất rõ ràng thế lực Bát gia, nếu bọn hắn tìm không thấy quán trọ rất có thể bị Bát gia xử lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận