Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1537: Đoán trúng sao?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Tiểu Tử không dám không nói!

Bởi vì nàng biết nếu không nói lời thật, Tiêu Vũ Hàm khẳng định sẽ điều tra chuyện này.

Bây giờ nói còn có cơ hội.

Đợi đến lúc Tiêu Vũ Hàm điều tra rõ ràng, chờ đợi mình cũng không phải trừng phạt loa qua nữa.

- Cắt xén bao nhiêu?

Thần sắc Tiêu Vũ Hàm hơi động.

Chuyện này không phải vấn đề quá nghiêm trọng.

- Người kêu ta cho bọn hắn mỗi người 300 Trung phẩm Tiên Thạch.

Tiểu Tử nói xong cúi đầu xuống.

- Mà ta cho bọn họ 300 Hạ phẩm Tiên Thạch.

Nghe vậy Tiêu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Tiểu Tử một hồi.

- Năm nay bổng lộc ngươi sung công, nếu về sau lại phát sinh chuyện này, ngươi cũng không cần đi theo ta nữa.

- Đa ta tiểu thư!

Tiểu Tử lập tức nói.

Tiểu Tử biết tiểu thư cũng đã mềm lòng, nếu không tuyệt không có dạng trừng phạt này.

- Không biết ta trừng phạt như vậy ngươi có hài lòng không?

Tiêu Vũ Hàm bình tĩnh nhìn Diệp Hạo.

- Hời hợt xử phạt không có hiệu quả.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Về sau thị nữ sẽ còn phản bội ngươi.

Tiểu Tử nghe được như thế hung dữ mà trừng mắt nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo cũng không thèm nhìn Tiểu Tử một cái.

- Vậy ngươi đến trừng phạt.

Vượt ngoài dự đoán của Tiểu Tử, Tiêu Vũ Hàm nói ra câu này.

- Vô luận như thế nào ta đều sẽ không hỏi đến.

- Tiểu thư.

Tiểu Tử hoảng sợ.

Diệp Hạo nhìn Tiêu Vũ Hàm thật sâu một cái.

- Ngươi không sợ ta giết thị nữ của mình luôn sao?

- Ta đã nói vô luận thế nào ta đều sẽ không hỏi đến.

Tiêu Vũ Hàm đón nhận ánh mắt của Diệp Hạo, nghiêm túc nói.

Diệp Hạo không khỏi cười.

- Thú vị.

Tiếng nói vừa dứt Diệp Hạo xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Diệp Hạo, Tiêu Vũ Hàm trầm mặc một hồi mới nói.

- Tiểu Tử, cho ngươi nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ gì?

- Điều tra thân phận của hắn, ta muốn biết rõ tất cả về hắn.

Tiêu Vũ Hàm ngưng tiếng nói.

- Tiểu thư, hắn đáng để điều tra sao?

- Chẳng lẽ không cần?

- Hắn xuất hiện ở nơi này không có nghĩa hắn ở lại đây đâu.

Tiểu Tử suy nghĩ một cái nói.

- Có lẽ hắn đến đây chỉ để tham quan.

- Thế nhưng ngươi có nghĩ tới sao một người hắn lại có thể xuất ra nhiều khoáng thạch như thế không?

- Vận may đến.

- Ngươi cảm thấy một người có vận may thì có thể có nhiều khoáng thạch như thế sao?

Tiểu Tử trầm mặc không nói, chốc lát sau đó mở miệng.

- Ta lập tức đi điều tra.

Lại nói về Diệp Hạo.

Diệp Hạo đi ra khỏi Ngọc Cái thì đi về phía trung tâm thành.

Dựa theo lẽ thường trung tâm thành chính là nơi phồn hoa nhất

Xa xa còn chưa tới, hắn cũng đã không thể đi tiếp.

Tu sĩ đến đây thực sự quá nhiều.

Thần Niệm Diệp Hạo quét qua rất nhanh ánh mắt rơi vào một cửa hàng mặt tiền nhân khí cực kỳ tốt.

Tu sĩ nơi này ba tầng trong ba tầng ngoài.

Mà ánh mắt bọn họ cơ hồ đều rơi vào trên người một thanh niên cùng một thiếu nữ.

Thanh niên oai hùng anh phát, phảng phất như Thiên chi kiêu tử.

Hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy vô cùng.

- Quán Quán, đa tạ.

Đứng đối diện thanh niên, một thiếu nữ dáng người xinh đẹp, đôi môi đỏ thẫm gợi cảm tản mát ra dụ hoặc vô tận, khiến cho người muốn đến không để ý hết thảy mà đi hôn một cái.

Cái cổ trắng nõn, phảng phất như thiên nga.

Thiếu nữ cao ngạo, dù bại nhưng thần sắc vẫn không thay đổi.

- Ba trận tỷ thí, đây bất quá mới trận đầu.

Nữ tử được gọi Quán Quán bình tĩnh nói.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trận thứ hai mình có thể chiến thắng?

Huyền y thanh niên cười nói.

Quán Quán không nói, mà đi tới mấy trăm khối khoáng thạch trước mặt.

Đây là một trận cuợc thạch.

Quán Quán và Nghê Thông đang đánh cuộc.

Bọn họ đánh cược người nào tìm được khoáng thạch có giá trị cao nhất.

Ván đầu tiên, Quán Quán thua.

Bởi vậy ván thứ hai nàng nghiêm túc tìm kiếm.

- Không biết Quán Quán tiểu thư có thể thắng hay không?

- Quán Quán tiểu thư thế nhưng là Tầm Bảo Tông sư đó, ván này nhất định có thể thắng.

- Đừng quên Nghê Thông cũng là Tầm Bảo Tông Sư, ván này Quán Quán tiểu thư chưa hẳn có thể thắng.

- Nghe nói Nghê Thông chiếm được truyền thừa nghịch thiên.

Ngay lúc tu sĩ giữa sân đang thảo luận, một đạo thân ảnh lại xuyên qua đoàn người đi tới trước mặt một người bán hàng rong.

- Khối khoáng thạch này bán thế nào?

Diệp Hạo chỉ vào một khối đá hỏi.

Bán hàng rong giật mình.

- Khối khoáng thạch này giá 3 vạn.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo không thèm nghĩ mà đưa cho lão một Túi Càn Khôn.

Người nọ thấy Diệp Hạo dứt khoát như vậy lúc này mới ý thức được bản thân có khả năng bán lỗ vốn.

Bởi vậy lão lập tức vứt Túi Càn Khôn của Diệp Hạo trở lại.

-Ta đột nhiên nhớ ra khối khoáng thạch này có một vị khách đã đặt trước.

Hắn vỗ đầu một cái nói “ đột nhiên nhớ ra”.

Diệp Hạo lại cầm lên khối kia Khoáng Thạch giữ trong tay.

- Để xuống cho ta.

Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Hạo thần sắc người bán hàng càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Nghe vậy Diệp Hạo buông lỏng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ ảo não nói.

- Nhìn lầm rồi.

Nói xong Diệp Hạo lập tức đưa khoáng thạch cho người bán hàng rong.

Người bái bán hàng rong giật mình.

- Ngươi nói cái gì?

- Vừa nãy ta nghĩ bên trong khối khoáng thạch này có Thất Khiếu Linh Lung Hoa.

Diệp Hạo lại nhìn khối khoáng thạch một cái nói.

- Đáng tiếc bên trong khối khoáng thạch này chả có cái gì hết.

- Ngươi nó loạn cái gì đấy?

Người bán hàng rong biến sắc nói.

Loại lời này cũng có thể nói lung tung sao?

- Khối khoáng thạch này bao nhiêu tiền?

Diệp Hạo chỉ vào một khối khoáng thạch nói.

- Ngươi làm cái gì?

Người bán hàng rong nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi nói cho ta khối khoáng thạch này bao nhiêu tiền?

- 5 vạn.

- Ha ha.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Như vậy khối khoáng thạch này?

- Khối này 6 vạn.

- Vậy còn khối khoáng thạch này?

- 4 vạn.

Người nọ không biết Diệp Hạo giở trò gì, nhưng hắn đều ra giá tất cả mỗi khối khoáng thạch tăng gấp 10 lần.

- Có phải ba khối khoáng thạch này cũng đã có người đặt trước?

Diệp Hạo nhìn người bán hàng rong nói.

Người bán hàng rong nhìn thoáng qua tu sĩ bốn phía đang góp náo nhiệt chợt nói.

- Không có.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho người bán hàng rong một Càn Khôn Túi.

Người bán hàng rong nhận tiền sau đó nghi ngờ nhìn Diệp Hạo một cái.

- Ta muốn biết ba khối khoáng thạch này có phải của ta không?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

- Đúng.

Hắn đành cắn răng nói.

Một đám người vây xem như vậy, hắn cũng không thể lại giở trò cũ.

- Ta biết rõ chư vị nhất định hiếu kỳ tại sao ta lại tình nguyện tiêu phí giá gấp 10 lần để mua ba khối khoáng thạch này.

Diệp Hạo quét mặt nhìn tu sĩ bốn phía một cái nói.

- Ta hiện tại liền nói cho các ngươi đáp án. Bởi vì bên trong khối khoáng thạch này ẩn chứa một gốc Long Huyết Thảo.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống tu sĩ bốn phía đều kinh ngạc.

Long Huyết Thảo!

Tiên Dược cấp bậc cao đó nha.

- Ngươi nói Long Huyết Thải thì là Long Huyết Thảo à.

- Đúng rồi, trừ phi ngươi mở ra để cho chúng ta nhìn.

- Ta nói ngươi muốn nổi danh đến phát điên rồi sao?

Diệp Hạo nhìn tu sĩ bốn phía líu ra líu rít liền cười nói.

- Không tin có đúng không? Vậy hôm ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt.

Diệp Hạo nói xong, lấy ra một chủy thủ cắt xuống khoáng thạch.

Chém sắt như chém bùn.

Chủy thủ dễ dàng cắt xuống một khối lớn.

- Xanh tươi ướt át.

- Thực sự là dược thảo.

- Chẳng lẽ hắn đoán trúng?

Bạn cần đăng nhập để bình luận