Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1549: Mời

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

- Lão Phương, ngươi cũng ở chỗ này?

Tiêu Vũ Hàm nhìn Lão Phương cười nói.

- Bẩm Đại Tiểu Thư, ta theo Diệp Công Tử ở cùng một chỗ.

Lão Thương có chút thấp thỏm đáp lời.

Tiêu Vũ Hàm trong lòng Lão là một tồn tại cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ Tiêu Vũ Hàm lại chủ động cùng bản thân chào hỏi?

- Những ngày này ngươi một mực ở chỗ này sao?

Tiêu Vũ Hàm nói khẽ.

- Đúng.

Lão Trương nhẹ gật đầu.

- Ngươi nói láo.

Tiểu Tử lúc này lên tiếng.

Lão Trương có loại cảm giác mộng bức.

Nói láo?

- Đại Tiểu Thư, ta thực sự không có nói láo.

Trong lòng Lão Trương, Đại Tiểu Thư Tiêu Vũ Hàm tuyệt đối không thể đắc tội, Tiêu Vũ Hàm ở một cấp độ có thể bóp chết bản thân hắn như bóp chết một con kiến.

- Ngươi không nói láo tại sao ta không nhìn thấy các người trong danh sách ghi chép?

Tiểu Tử hùng hổ dọa người lớn tiếng nói.

- Ngươi cảm thấy, ghi chép gì cũng có thể thấy?

Ngay lúc Lão Trương không biết làm sao, Diệp Hạo quay người qua nhìn Tiểu Tử một cái, nói.

Tiểu Tử vừa muốn nói thêm gì đã bị Tiêu Vũ Hàm trừng mắt một cái.

- Nơi này có phần để ngươi nói chuyện?

Tiểu Tử vội vàng rũ đầu xuống không dám nói gì nữa.

- Diệp Công Tử, đêm nay ta ở Túy Tiên Lâu thiết yến, không biết ngươi có thời gian không?

- Túy Tiên Lâu?

Diệp Hạo quay đầu hỏi.

- Tổng Bộ Túy Tiên Lâu ở Tứ Trọng Thiên.

Quán Quán đứng một bên thổi nhẹ một hơi nói nhỏ bbên tai Diệp Hạo.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên.

Hắn không ngờ Lão Tổ Trần Điển làm được sinh ý đến cả Lục Trọng Thiên.

Bất quá cũng hợp tình hợp lí.

Trần Điển năm đó chiếm được không ít đồ tốt từ bản thân hắn, tất cả chúng đều được để chuyển hóa thành thực lực của Trần gia.

- Ban đêm nói sau đi.

Diệp Hạo không có tùy tiện đáp ứng Tiêu Vũ Hàm.

- Diệp Công Tử, mời ngươi phải tất yếu đến.

Tiêu Vũ Hàm một đôi mắt đẹp nhìn chằm chẳm Diệp Hạo nói khẽ.

- Làm sao? Muốn Diệp Công Tử trấn tràng cho ngươi?

Quán Quán hài hước mở lời.

- Ta nói này, không có bản sự thì cũng đừng bài tiệc chi cho mắc công!

- Chuyện của ta không cần ngươi lo.

Đôi mắt đẹp Tiêu Vũ Hàm trừng một cái.

Quán Quán hai tay chống nhạnh cũng trừng lớn nhìn Tiêu Vũ Hàm.

Diệp Hạo nhìn hai ngươi giống như gà chọi giằng co nhau, hơi lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Quán Quán cùng Tiêu Vũ Hàm nhìn thấy Diệp Hạo rời đi, không hẹn cùng đuổi tới.

Đi tới nơi ở của Diệp Hạo, Tiêu Vũ Hàm và Tiểu Tử lập tức biến sắc.

Các nàng rốt cuộc biết rõ tại sao không tra được bọn họ trong ghi chép rồi.

Đây chính là Sáo Phòng còn ngưu bức hơn Thiên Cấp Phòng đó!

Cho dù lấy bản thân các nàng cũng sẽ không tùy tiện mướn để ở.

- Sáo Phòng.

Tiểu Tử bị choáng váng.

Nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

Cho tới này Tiểu Tử đối mặt với Diệp Hạo đều có một loại tâm tính siêu nhiên hơn.

Thế nhưng giờ khắc này, tâm tính đó của nàng gặp phải đả kích thật sâu.

Tiểu Thư nhà mình còn không có phòng đề ở, còn tên gia hỏa này còn ở đây hơn nửa tháng?

Cái này chẳng lẽ không phải đánh vào mặt?

- Không mời ta đi vào ngồi một chút hả?

Quán Quán đi đến cửa ra vào tiểu viện, dịu dàng nói.

- Cô nam quả nữ không thích hợp.

Diệp Hạo nói đến đây liền kích hoạt Cấm Chế ở trước cửa lên, một đạo bình chướng vô hình ngăn đám người Quán Quán bên ngoài.

- Cô nam quả nữ?

Tiêu Vũ Hàm ha ha cười nói.

- Ngươi có bao nhiêu phân lượng mà được chào đón ở đây?

- Không nhận chào đón?

Nghe vậy tâm thần Quán Quán khẽ động liền triệu hoán Hỏa Linh đi ra.

- Nhìn thấy Hỏa Linh này như thế nào?

Tiêu Vũ Hàm cảm thụ được sự cường đại của Hỏa Linh, thần sắc có chút ngưng tụ.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Diệp Thiên đưa cho ta đó.

Quán Quán đắc ý nói.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi?

- Không tin ngươi tự đi tìm hiểu.

Quán Quán nói đến đây lại lấy Khoáng Thạch có ẩn chứ Thạch Kiếm ra ngoài, nàng cắt ra một góc toát ra Kiếm Khí cường hoành đến cực điểm.

- Thạch Trung Kiếm?

- Chuôi Thạch Trung Kiếm này vẫn do Diệp Thiên đưa cho ta.

Quán Quán vừa nói vừa lấy đao cắt đi toàn bộ tầng nham thạch dư thừa ngoài cùng, rất nhanh một chuôi Thạch Trung Kiếm hàm chứa sát ý lăng lệ xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Vũ Hàm.

- Thạch Kiếm?

Tiếu Vũ Hàm biến sắc.

Bởi vì chuôi Thạch Kiếm này mang lại uy hiếm không nhỏ cho mình.

Có thể tưởng tưỡng chuôi Thạch Kiếm này kinh khủng đến mức nào.

- Chuôi Thạch Trung Kiếm này nếu bán ra thì cũng có thể thu về 3-5 ức.

Quán Quán vui cười nói.

- Ba ngày sau Đổ Thạch Đại Tái ta còn có lòng tin.

Có tiền và dũng khí thì đủ rồi.

Dù nhìn lầm thì có thể như thế nào?

Người nào quan tâm những tổn thất này.

Quán Quán rời đi.

Tiểu Tử nhìn sắc mặt tức giận đến trắng bệch của tiểu thư nói.

- Tiểu Thư, ngươi không sao chứ?

- Đừng có gọi ta là Tiểu Thư.

Tiêu Vũ Hàm lạnh lùng nói.

- Tiểu Thư.

Tiểu Tử nói rồi quỳ trước mặt Tiêu Vũ Hàm.

- Ta đã làm sai chuyện gì?

- Ngươi làm sai chuyện gì, bản thân ngươi không rõ sao?

Tiêu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Tiểu Tử, trầm giọng nói.

- Ta để ngươi nhìn chằm chằm Bát gia, ngươi nhìn chằm chằm như thế đó hả?

- Cái gì?

- Lão Trương hiện tại nghênh ngang xuất hiện trên đường phố, ngươi đừng nói cho ta là Bát Gia không biết nhé, mà hiện tại Lão Trương lại hoàn hảo không một chút tổn hại, có thể tưởng tượng Bát gia bên kia đã xảy ra chuyện.

Tiêu Vũ Hàm nói đến đây dừng một chút.

- Ta nhớ kỹ, ta đã nói bảo người chúng ta nhìn chằm chằm Bát gia, nhưng hiện tại không có một chút tin tức nào truyền đến, Tiểu Tử ngươi hiện tại giải thích chuyện này cho ta đi.

- Tiểu Thư ta cũng đã an bài xuống phía dưới.

Nghe được Tiêu Vũ Hàm giải thích, Tiểu Tử cuống quít nói.

- Ngươi an bài như thế?

- Ta hết lần này tới lần khác cường điệu qua.

- Thật?

- Loài sự tình này, ta làm sao dám lừa gạt Tiểu Thư?

Tiêu Vũ Hàm trước trở về Tông Môn điều tra.

Mà kết quả điều tra lại là tình bào nhân viên uống say mèm quên theo dõi.

Tiêu Vũ Hàm trức tiếp đưa tất cả bọn họ vào Cảm Tử Quân.

Tiến vào Cảm Tử Quân sẽ bị tẩy não hoàn toàn, từ nay về sau bọn họ chỉ có một tín niệm.

Tất cả hiệu trung với Tông Môn.

Sau đó, Tiêu Vũ Hàm nhanh chóng chạy về Tiêu Dao Thành.

Về đến Tiêu Dao Thành, nàng lần nữa tới Túy Tiên Lâu.

Dạo quanh Túy Tiêu Lâu vài vòng, sau khi không phát hiện bất cứ sơ suất nào mới yên lòng về tiểu viện tỗ chức tiệc tối.

Tiểu Tử bưng cho nàng một bàn hoa quả, sau đó nói.

- Tiểu Thư, ăn hoa quả.

Tiêu Vũ Hàm cầm lấy một trái cây lên nếm.

- Tiểu Tử ngươi đi bốn phía xung quanh kiểm tra một chút, tuyệt đối không có sơ suất.

Tiêu Vũ Hàm nói khẽ.

- Vâng.

Tiểu Tử nhẹ gật đầu sau đó vội vàng rời đi.

Ước chừng đi qua nửa khắc đồng hồ, Tiểu Tử vội vàng hấp tấp chạy đến.

- Tiểu Thư xảy ra chuyện rồi.

- Chuyện gì?

Trong lòng Tiêu Vũ Hàm trầm xuống.

- Doãn Minh ở tiểu viện bên cạnh chúng ta cũng mở tiệc trà.

- Doãn Minh?

- Nghe được cái tên này, sắc mặt Tiêu Vũ Hàm trở nên âm trầm.

Nàng làm sao biết Doãn Minh.

Doãn Minh - Đệ Tử đích truyền của Thiên Lôi Kiếm Tông. Ba năm trước, bởi vì truy cầu nàng không được mà đã kết hận với nàng.

Những năm nay, đối phương làm rất nhiều chuyện để chống đối nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng cũng không làm gì được hắn. Đương nhiên, Doãn Minh cũng không làm gì được nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận