Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1603: Nhìn rõ chân tướng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Phượng Quan Chi Huyết!

Luận giá trị tương đương với máu của Bán Thần!

Nhưng mà Phượng Hoàng có Niết Bàn thuật, qua một thời gian có thể khôi phục.

-Cái này cho ngươi.

Lúc này Tru Thiên Kiếm Thần đưa cho Diệp Hạo một Cổ Quyển.

-Đây là cái gì?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi.

-Ngươi chủ động tham gia vào không phải vì cái này sao?

Kim Phượng Hoàng ha ha cười nói.

Vẻ mặt Diệp Hạo lộ ra nét nghiêm chỉnh.

-Tiền bối, ngươi đang nói gì vậy?

Diệp Hạo vừa nói vừa nhận lấy Cổ Quyển từ tay Tru Thiên Kiếm Thần.

-Diệp Hạo ta há lại là người như thế.

-Vậy ngươi còn lấy ?

Kim Phượng Hoàng ranh mãnh nói.

-Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối.

Diệp Hạo nghiêm mặt đáp.

-Tin ngươi mới lạ?

Diệp Hạo không muốn để ý đến Kim Phượng Hoàng nữa .

Phá hoại chuyện tốt của người khác.

Lật Cổ Quyển Tru Thiên Kiếm Vương đưa cho mình , Diệp Hạo ngạc nhiên phát hiện cái này chính là Dưỡng Kiếm Quyết mà bản thân đang mong muốn .

-Bộ Dưỡng Kiếm Quyết này do một vị tiền bối Thời Thái Cổ đưa cho ta.

Tru Thiên Kiếm Thần nhìn Diệp Hạo bình thản nói.

-Hy vọng nó vào tay ngươi có thể phát huy tốt nhất .

Tru Thiên Kiếm Thần thông qua Kim Phượng Hoàng cũng đã biết Diệp Hạo là ai?

Diệp Hạo có danh tiếng vang dội như vậy, tương lai không thể nói trước được, có thể đạt đến Đệ Tam Cảnh.

-Ta sẽ không bôi nhọ bộ Kiếm Quyết này.

Diệp Hạo nghiêm nghị đáp lời.

-Tốt.

Tru Thiên Kiếm Thần nói xong câu này liền hướng về nơi xa mà đi.

Kim Phượng Hoàng lập tức đuổi theo.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn bóng bọn họ rời đi thấp giọng nói :

-Cô Độc tiền bối, ta cảm thấy ngươi hết hi vọng rồi .

-Ta không hiểu, Kim Phượng Hoàng sao lại thích nam nhân già như vậy?

Cô Độc hoàn toàn bối rối.

-Nói giống như ngươi còn trẻ lắm.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua mái tóc bạc của Cô Độc, nhướng mắt lên tiếng.

-Tru Thiên Kiếm Thần là người từ thời Thượng Cổ, mà ta chỉ là ở Kim Cổ thôi mà.

-Kim Phượng Hoàng hình như cũng Thượng Cổ mà.

-Tu vi ta——?

Cô Độc muốn nói tu vi bản thân cao hơn so với Tru Thiên Kiếm Thần nhưng mà nghĩ đến một kiếm đối phương vừa mới chém ra thì hắn lại trầm mặc.

Một kiếm kia quá kinh diễm.

Cũng đã vượt qua cực hạn Đệ Nhị Cảnh sắp đạt đến Đệ Tam Cảnh, thậm chí có khả năng đã ở trong Đệ Tam Cảnh , nếu không làm sao có thể chém Hạn Bạt ra làm hai.

-Tu vi ngươi vượt qua Tru Thiên Kiếm Thần là chắc chắn .

Diệp Hạo lại nói.

-Cũng đúng.

Cô Độc nhếch miệng nở nụ cười.

Tạo hóa đặt chân đến Đệ Tam Cảnh quá mức thưa thớt.

Tru Thiên Kiếm Thần có thể cướp được hay không Cô Độc không biết, nhưng hắn biết rõ hắn chỉ cần dựa vào Đạo Bia thì có thể đạt được .

-Ngày mai phải đối mặt với lão gia hỏa Thiên Kiếm kia, không biết ngươi có nắm chắc hay không?

Diệp Hạo nhìn Cô Độc nói.

-Thời gian ta đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh tuy ngắn, nhưng ta cảm ngộ Đại Đạo rất sâu, ta tự tin không sợ ai.

Cô Độc nhẹ giọng nói.

-Lại thêm khoảng thời gian này ta tu luyện Dưỡng Sinh Thần Thuật, ta cảm thấy bản chất sinh mệnh mình mạnh mẽ hơn , đương nhiên loại loại sức mạnh này giờ vẫn chưa hiện ra .

-Chỉ cần ngươi không sợ là được.

-Sợ? Làm sao có thể?

Cô Độc lúc này nói:

-Đừng quên ta còn nắm giữ Tử Kinh.

Tử Kinh cũng là một Thiên Thần Thuật.

Những năm nay, lý giải đối Tử Kinh của hắn càng thêm thâm sâu.

Cô Độc tự tin chỉ cần Thiên Kiếm không phải Đệ Nhị Cảnh đỉnh Phong thì bản thân có thể đối kháng.

Kỳ thật điều này đã rất kinh người.

Phải biết Bán Thần cảnh, mỗi một cảnh giới chênh lệch rất lớn.

Muốn tăng lên từng chút một cũng không biết cần bao nhiêu thời gian mới làm được.

Thiên Kiếm tại sao không xem Cô Độc ra gì .

Cũng bởi vì đạo lý này.

Trong lòng Thiên Kiếm dù Cô Độc chiếm được nghịch thiên tạo hóa để đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh thì sao?

Chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của một kẻ Đệ Nhị Cảnh thâm sâu như hắn?

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)

--

Trong một Cổ Khoáng hoang sơ hẻo lánh .

Hạn Bạt chạy trốn tới đây, rồi vung tay giải phóng thiếu nữ Thi Tộc ra.

Thi Tộc thiếu nữ nhìn thấy Hạn Bạt, hoảng sợ thốt:

-Lão Tổ.

Hạn Bạt vừa muốn đáp lại thì phun ra một ngụm máu tươi .

Mà khi liên tục phun ra ba lượt máu, hắn mới thở hổn hển nói :

-Lần này chúng ta bị Thiên Kiếm hố.

-Thiên Kiếm?

Thi Tộc thiếu nữ giật mình.

-Làm sao có thể?

-Dựa theo tu vi của ngươi, muốn truy tung tích thì chí ít cũng phải là Tiên Vương Trung Giai .

Trong mắt Hạn Bạt lóe ra hàn quang kinh người.

-Ngươi cảm thấy trên đường ngươi đi xác xuất gặp được cấp bậc như vậy rất lớn?

-Nhưng ta không hiểu Thiên Kiếm sao lại làm như vậy?

Thi Tộc thiếu nữ trầm ngâm một chút, nói:

-Hắn nếu muốn giết người, vừa rồi tại sao không xuất thủ?

Theo tình huống vừa rồi của Hạn Bạt nếu Thiên Kiếm xuất thủ thì hắn căn bản không chạy được.

Bởi vì Thiên Kiếm cũng là Đệ Nhị Cảnh!

-Bởi vì Thiên Kiếm lo lắng không điều khiển được ta.

-Ta vẫn có chút không hiểu .

Nghe Thi Tộc thiếu nữ nói Hạn Bạt khẽ thở dài :

-Thi Nữ, ngươi còn quá trẻ , từng trải không nhiều, lòng người phức tạp, vượt qua tưởng tượng của ngươi .

Dừng một chút Hạn Bạt nói tiếp:

-Ngươi cảm thấy tiếp theo Thiên Ma Tộc, Cốt Ma Tộc, Phượng Minh Cốc sẽ làm gì?

-Khẳng định sẽ lùng bắt chúng ta.

-Kỳ thật Tam Đại Thế Lực này truy lùng cũng không có gì lo ngại , đáng sợ nhất là Tru Thiên Kiếm Thần luôn theo dõi .

Hạn Bạt ung dung nói.

-Tru Thiên Kiếm Thần không môn không phái, cho nên hắn cũng tự do nhất, cũng tiêu sái nhất, hắn có thể ở Lục Trọng Thiên tuần tra, nói như vậy cho dù ngươi hay ta, muốn công khai lùng bắt thi thể đều không có khả năng. Ngươi cảm thấy trong tình hình này chúng ta phải làm thế nào?

-Chỉ có tìm kiếm sự trợ giúp của Thiên Kiếm Tông .

Thi Nữ tức khắc ý thức được điểm này.

-Đúng vậy, ta muốn muốn khôi phục phải tìm kiếm hợp tác từ Thiên Kiếm Tông .

Hạn Bạt gật đầu.

-Mà trong quá trình hợp tác, Thiên Kiếm chắc chắn sẽ hạn chế ta rất nhiều .

Nói đến đây, Hạn Bạt nhìn Thi Nữ.

-Lão Tổ, thế nào?

Thi Nữ nhìn lại mình một lần, hỏi.

Bản thân mình có gì đâu?

-Ngươi cảm thấy uy hiếp lớn nhất đối với ta là gì?

Thi Nữ sắc mặt tức khắc thay đổi.

Uy hiếp lớn nhất của Hạn Bạt không phải Thi Nữ sao?

Nói cách khác, Thiên Kiếm rất có thể sẽ giam lỏng Thi Nữ.

Bởi vì như vậy, Hạn Bạt mới có thể bị khống chế hắn .

-Hèn hạ.

-Đúng vậy, hèn hạ.

Hạn Bạt khổ sở nói.

-Có lẽ đây chính là mệnh.

Nghe ra Lão Tổ cam lòng, Thi Nữ lại cắn răng nói.

-Lão Tổ, ngươi không thể nhận mệnh.

-Chuyện như vậy, ta không nhận mệnh lại có thể như thế nào?

Hạn Bạt hơi hơi lắc đầu.

-Chúng ta cùng Thiên Kiếm Tông hợp tác.

Thi Nữ nghiêm mặt nói.

-Không được.

Hạn Bạt cự tuyệt.

-Ta không thể lấy mạng ngươi ra đặt cược.

-Lão Tổ, ý ta đã quyết.

Thi Nữ trầm giọng nói.

-Những năm nay người bị đè ép đủ rồi , ta không thể để người tiếp tục sống trong tối tăm không có mặt trời nữa.

-Im miệng, chuyện này không cần nói nữa!

Hạn Bạt trầm mặt quát.

-Lão Tổ, người để ta vì người làm chút chuyện, được không?

Thi Nữ nói rồi quỳ xuống.

-Đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể xoay chuyển tình thế , dù đánh cược tất cả cũng đáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận