Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1608: Bạch y nữ tử

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Đến cảnh giới Bán Thần này, không có người nào yếu.

Những năm nay, Thiên Kiếm tu luyện Thiên Kiếm Quyết, nhưng Vô Cương lại có một Thần Thông tên Vạn Kiếm Ấn, môn thần thông này phạm vào kiêng kị của Thiên Kiếm, bởi vậy những năm gần đây, hai người giao thủ không ít lần, nhưng mỗi lần Thiên Kiếm đều không thể áp chế Vô Cương.

Điều này khiến trong lòng Thiên Kiếm biệt khuất.

Ngay thời điểm Thiên Kiếm chuẩn bị nâng cao tu vi sau đó tìm Vô Cương quyết chiến thì lại gặp được Tu Sĩ tri triển Vạn Kiếm Ấn, thử hỏi làm sao hắn không khó chịu.

- Vô Cương là Lão Sư thụ đạo cho ta.

Diệp Hạo nhìn Tru Thiên Kiếm Thần một cái, nói.

Lão Sư và Sư Tôn là hai khái niệm.

Vô Cương chỉ truyền thụ Thần Thông cho Diệp Hạo, cho nên hắn không kêu đối phương là Sư Tôn.

- Tiểu tử ngươi lại là truyền nhân Vô Cương?

Thiên Kiếm nhìn Diệp Hạo, trong mắt lóe lên sát cơ lăng lệ.

Quần thể Bán Thần này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.

Thiên Kiếm và Vô Cương có ân oán, rất nhiều Bán Thần đều biết.

- Sau đó thì sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Diệp Hạo không động thủ.

Bởi vì lực lượng Đạo Đồ đang không ngừng tiêu hao.

Hắn cần kéo dài thời gian.

Kéo dài đến khi Cô Độc trở lại.

- Năng lượng tạo hóa của ngươi không nhiều lắm.

Thiên Kiếm nhìn Diệp Hạo nói:

- Không biết ngươi có thể kéo dài bao lâu?

- Kéo dài đủ đến khi Cô Độc tiền bối trở về thôi.

Diệp Hạo nhếch miệng cười đáp.

- Ngươi nghĩ nhiều.

Thiên Kiếm lần nữa xuất thủ.

Mà lần này, kết quả va chạm lại là Thiên Kiếm lùi lại mấy bước.

- Ha ha, ta đoán không sai.

Cho dù bị đánh văng, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Bịch một tiếng, bàn tay hai người chạm vào nhau.

Thế lực ngang nhau!

Diệp Hạo vừa muốn rời đi đã phát hiện từ trong tay Thiên Kiếm đã tuôn ra Thôn Phệ Chi Lực đáng sợ.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi trắng bệch.

Bất quá hắn cưỡng chế chấn khai bàn tay Thiên Kiếm, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.

- Lão Tổ, ngươi còn không xuất thủ?

Chỗ tối, Cơ Tiên Nhi nhìn phụ nhân cực mỹ một cái, nói.

- Tình huống trước mắt không tốt.

Phụ nhân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Phượng Minh Cốc chúng ta không thể tùy tiện bước vào vũng nước đục này.

- Lão Tổ.

Cơ Tiên Nhi vừa hô đã bị phụ nhân ngắt lời:

- Ý ta đã quyết.



Sắc mặt Cơ Tiên Nhi biến hóa, nắm đấm không khỏi nắm lại.

Giờ khắc này nàng rất kỳ vọng thu được lực lượng cường đại.

Chi có như thế, nàng mới có thể muốn gì làm đó, mà không giống như hiện tại, khúm núm đi cầu khẩn.

Cơ Tiên Nhi vô cùng có hảo cảm với Diệp Hạo.

Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn cứu hắn.

Đáng tiếc hiện tại, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì cả.

Loại cảm giác này thật không tốt.

Mà 200 vạn Tướng Sĩ đi theo Diệp Hạo đến đây thì vô cùng lo lắng.

Diệp Hạo nếu có gì không hay, bọn họ cũng không có đường thoát.

Lui!

Lui nữa!

Tiếp tục lui!

Nhưng Diệp Hạo lui lại vài lần phát hiện không thể lui được nữa.

Bởi vì phía sau hắn là Nhân Tộc Đại Quân hắn mang đến.

Vậy chỉ có ngạnh kháng.

Thổ huyết!

Lại thổ huyết!

Tiếp tục thổ huyết!

Bộ dáng Diệp Hạo thoạt nhìn rất thê thảm.

Ba tầng Chiến Giáp mặc trên người đều bị đánh thủng.

Mà lúc này khí, tức ba động trên người Diệp Hạo cũng đã rớt xuống.

- Một kích này giết ngươi.

Thiên Kiếm áp sát tới Diệp Hạo, một quyền đánh tới đầu hắn.

Sắc mặt Tru Thiên Kiếm Thần không khỏi biến đổi.

Hắn một mực cảm thấy Thiên Kiếm sẽ không hạ sát thủ với Diệp Hạo.

Dù sao thân phận Diệp Hạo vô cùng không đơn giản.

Thế nhưng hiện tại Tru Thiên Kiếm Thần mới ý thức được sự tình không đơn giản như bản thân hắn tưởng tượng.

Mà thời khắc Thiên Kiếm huy động nắm đấm, không biết tại sao trong lòng có một loại dự cảm không tốt. Sau một khắc, một đoạn tay áo từ không trung giáng xuống giam cầm Thiên Kiếm tại chỗ.

Cái gì?

Giờ khắc này, cho dù Tru Thiên Kiếm Thần cũng kinh hãi không hiểu.

Hiện tại trạng thái Thiên Kiếm không được tốt lắm?

Đâu phải ai cũng có thể tùy tiện giam cầm hắn.

- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?

Lúc này thân ảnh Độc Cô xuất hiện giữa không trung, hắn nhìn thấy bộ dáng Diệp Hạo không khỏi giật mình.

Diệp Hạo không để lại dấu vết thu Thất Sắc Thạch vào.

- Ta có thể có chuyện gì.

Diệp Hạo nhếch miệng cười đáp.

- Bất quá, nếu người chậm thêm chút thời gian, ta chắc sẽ bị đánh chết.

- Không thương tới Bản Nguyên chứ.

Một thanh âm êm tai vang lên.

- Tu dưỡng một đoạn thời gian thì có thể bình phục.

Diệp Hạo theo thanh âm nhìn lại.

Một bạch y nữ tử xuất hiện giữa không trung, mà bên người nàng chính là Lão Hoàng Ngưu.

Lão Hoàng Ngưu hướng về Diệp Hạo chào hỏi:

- Vị này là Đại Trưởng Lão trong bộ lạc ta.

- Tiền bối, ngươi tốt!

Diệp Hạo hành lễ với bạch y nữ tử.

- Chờ ta xử lý tốt chuyện ở đây rồi cám ơn ngươi sau.

Bạch y nữ tử nói đến đây, nhìn về phía Thiên Kiếm đang bị khống chế.

Thiên Kiếm mặt trầm như nước nhìn bạch y nữ tử.

- Ngươi là ai?

- Bát Trưởng Lão Thạch Trường Minh Bộ Lạc ta do ngươi tổn thương?

- Chiến Sủng Lão Hoàng Ngưu Bộ Lạc ta cũng do ngươi đánh trọng thương?

- Thánh Nữ Bộ Lạc ta bị Đệ Tử tông ngươi nhục nhã?

Bạch y thiếu nữ liên tục đặt ra ba vấn đề.

Thiên Kiếm một cái cũng không trả lời.

- Vậy ngươi nói ta nên làm gì với ngươi đây?

Bạch y nữ tử nói đến đây, trong mắt toát ra sát cơ dữ tợn

Sát cơ giống như thuỷ triều che mất thân thể Thiên Kiếm.

- Thiên Kiếm mặc dù có sai, nhưng tội không đáng chết.

Tru Thiên Kiếm Thần vội nói.

Tru Thiên Kiếm Thần nhìn ra, bạch y nữ tử đã động sát cơ.

- Lăn.

Bạch y nữ tử vung ống tay áo, tay áo hóa thành một tấm lụa đánh vào người Tru Thiên Kiếm Thần, hắn kêu rên một tiếng, thân hình lảo đảo lùi lại mấy ngàn mét.

Không gian dưới chân hắn toàn diện phá toái, hóa thành vòng xoáy hắc sắc.

Sau khi Tru Thiên Kiếm Thần ngừng lại, sắc mặt hắn trắng bạch.

Ngực không ngừng chập trùng.

- Chết.

Ngọc thủ Bạch y nữ tử hướng về Thiên Kiếm.

Xoẹt!

Tay áo bạch y nữ tử phá toái, Thiên Kiếm hóa thành một vệt sáng hướng nơi xa bỏ chạy.

- Cấm Thuật.

Bạch y nữ tử nhìn trên người Thiên Kiếm tuôn ra Huyết Quang rộng lớn thì đánh một chưởng hướng về phía đó.

A!

Mọi người thấy thân thể Thiên Kiếm bị đánh thành mảnh vỡ.

Bất quá, bọn họ lại thấy được một đạo Kim Quang lóe lên một cái rồi biến mất.

- Nguyên Thần bỏ chạy.

- Thiên Kiếm lại chạy?

- Lúc này không trốn chỉ có chết!

- Ai có thể nghĩ tới kết quả này đây.

- Đầu Lão Hoàng Ngưu kia nói thật, Bán Thần trong tộc bọn họ khủng bố như vậy?

- Bạch y nữ tử khẳng định không phải Đệ Tam Cảnh phổ thông.

- Đệ Tam Cảnh phổ thông không lợi hại như thế đâu!

Thân hình bạch y nữ tử lóe lên biến mất nguyên chỗ, mấy hơi thở sau đã xoay người trở về.

- Hắn chạy trốn rồi.

Trên mặt Bạch y nữ tử lộ ra vè phiền muộn.

- Chỉ tại ta khinh thường đối phương.

Bạch y nữ tử nói câu này, đám người không biết nên trả lời như thế nào?

Bán Thần đối chiến không địch lại thì chạy, không phải chuyện rất bình thường à?

Tại sao đến miệng nàng lại khác, để địch nhân chạy thoát là một sự việc đáng trách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận