Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1612: Mua Khoáng Thạch

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Diệp Hạo đang xếp hàng, bên người bỗng xuất hiện mấy tên vô lại vừa nhìn đã biết không phả người tốt.

- Nếu không muốn chết thì lập tức đi theo ta.

Một thanh niên dáng người cao lớn ghé vào lỗ tai Diệp Hạo, thấp giọng nói.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vận dụng một sợi Tiên Lực.

Thanh niên kia kêu rên một tiếng. bị chấn khai.

- Lăn.

Diệp Hạo quát.

- Ngươi muốn chết?

Trong mắt thanh niên lóe ra sát ý dữ tợn.

Đúng lúc này, Tướng Sĩ khoác Khải Giáp đi tới.

- Chuyện gì thế?

- Vừa rồi vị này đến gần ta nói nếu như không muốn chết thì phải đi theo hắn.

Diệp Hạo chỉ thanh niên đang biến sắc, nói.

- Không có….

Thanh niên vội vàng giải thích.

- Vừa nhìn đã biết mấy người các ngươi không phải đồ tốt lành gì.

Tướng Sĩ kia nhìn lướt qua mấy người một cái, nói

- Theo ta đi một vòng.

Mấy thanh niên không khỏi lui lại một bước, mấy người liếc nhau một cái rồi phân tán bỏ chạy.

- Đều lăn tới đây cho ta.

Tướng Sĩ kia vung tay lên, Không Gian Chi Lực đã giam cầm đám thanh niên đến trước mặt hắn.

- Chúng ta không làm gì cả.

- Nếu như không làm điều phi pháp thì không cần lo lắng?

Tướng Sĩ kia chính khí nói.

- Chúng ta sẽ không buông tha một người xấu nào, đồng dạng cũng sẽ không oan uổng một người tốt nào, các ngươi theo ta tiếp nhận thẩm tra.

Sắc mặt đám người trắng bệch.

Bọn họ biết rõ bản thân xong rồi.

Thủ đoạn của bọn hắn trong mắt cao thủ không chỗ che thân.

Sau khi đám thanh niên bị mang đi, Tướng Sĩ áy náy nhìn Diệp Hạo.

- Rất xin lỗi, bởi vì chúng ta sơ sẩy khốn nhiễu ngươi. Như vậy đi, ngươi hiện tại theo ta đi vào.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Diệp Hạo không nghĩ cao điệu, nhưng cũng không có nghĩa muốn thành thành thật thật xếp hàng.

Mà sau khi đi đến cổng vòm lục sắc, Diệp Hạo kinh ngạc phát hiện Thiên Biến Vạn Hóa có tư thế sụp đổ, hắn vội vận chuyển thần thông này đến cực hạn, tướng mạo hắn mới không phát sinh cải biến.

Nhưng Diệp Hạo vẫn thấy khí tức tự thân có ba động một chút.

Sau khi Diệp Hạo cùng Tướng Sĩ kia rời đi một khắc, hai đạo thân ảnh già nua âm thầm ẩn núp gần đó kinh nghi bất định nhìn bóng lưng Diệp Hạo.

- Dị Hình Chi Thuật của vị này rất kinh diễm a.

- Chỉ sợ có thể so sánh cùng 36 biến tộc ta.

- Hiện tại làm sao đây?

- Dù hiện tại thấy không rõ tướng mạo hắn, nhưng có thể khẳng định hắn có chiến lực Vương Cấp.

Một đạo thân ảnh suy nghĩ một hôig, nói:

- Để cho Ảnh Tử theo dõi hắn.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)

. . .

Ngọa Long Sơn phồn hoa.

Tiên thụ quỳnh hoa, hà quang tinh thần đầy trời.

Khắp nơi đều là cảnh tự nhiên, không có công phu do con người tạo hình.

Đây là quỷ phủ thần công của đại tự nhiên, cũng là Thiên Địa thần kỳ.

Trong này hành tẩu, ngươi sẽ quên đi thời gian trôi qua.

Cảnh đẹp không sao tả xiết, để ngươi lưu luyến quên về.

Những năm nay, Diệp Hạo gặp qua rất nhiều Động Thiên Phúc Địa, nhưng có thể cùng Ngọa Long Sơn so sánh lại không có.

- Ngọa Long Sơn của chúng ta đẹp không?

Tướng Sĩ kia cười hỏi.

Thời điểm Tướng Sĩ kia nói câu nói này, khắp khuôn mặt đầy tự hào.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nhẹ gật đầu.

- Động thiên phúc địa Cửu Trọng Thiên có thể cùng Ngọa Long Sơn so sánh sợ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bất quá Ngọa Long Sơn các ngươi giờ lại tổ chức Đấu Giá Hội, chẳng lẽ các ngươi chuẩn bị nhập thế?

- Kỳ thật lần đấu giá này là một đấu giá hội từ thiện.

- Từ thiện?

Diệp Hạo khẽ giật mình lặp lại.

- Chỗ sâu trong Ngọa Long Sơn của chúng ta có một Thế Giới, bên trong thế giới kia cư trú rất nhiều nhân tộc, nhưng thế giới này vô cùng cằn cõi, và bọn hắn lại không thể đến thế giới chúng ta được.

Tướng Sĩ kia nói đến đây, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.

- Nhân Tộc tại Thế Giới kia quá thê thảm, bọn họ không có tài nguyên, những năm này chúng ta phải một mực tiếp tế bọn họ.

- Bán Thần cường giả cũng không đánh thủng bình chướng Thế Giới kia?

- Chỉ có thời gian đặc biệt mới có thể đánh xuyên qua một khe hở.

- Lúc nào?

- Giờ Tý ngày mai.

- Đến lúc đó ta có thể tới không?

- Ta đề nghị ngươi không nên đi.

- Tại sao?

- Bởi vì những năm nay, Ngọa Long Sơn chúng ta phái Đệ Tử đi thăm dò không có 1000 cũng có 800, thế nhưng lại không có một ai trở về.

Tướng Sĩ kia dừng một chút, nói tiếp.

- Bất quá lần này truyền nhân mạnh nhất Ngọa Long Sơn chúng ta chuẩn bị đi qua.

- Vị nào?

- Triết Long.

- Các ngươi không lo lắng hắn cũng bị chôn vùi trong đó sao?

- Đến lúc đó Tông Môn sẽ mời một số Thiên Kiêu cường giả cùng nhau thăm dò.

Nghe được như thế Diệp Hạo mới minh bạch dụng ý chân chính của Ngọa Long Sơn.

Bọn hắn lo lắng cho an toàn Triết Long.

Nhiều thiên kiêu như vậy cùng một chỗ thăm dò, không thể toàn bộ đều chết.

- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến nơi này.

Tướng Sĩ kia chỉ đoàn người tụ tập phía trước.

- Nơi này là chợ giao dịch, ngươi có thể mua sắm đồ vật ngươi hứng thú, đương nhiên ngươi cũng có thể bán ra đồ vật mình không cần.

- Đa tạ.

Diệp Hạo nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Còn không có thỉnh giáo ngươi tên gì?

- Mộ Vân.

Tướng Sĩ kia cười đáp.

Nói xong Mộ Vân rời đi.

Kỳ thật Mộ Vân này có chút không lễ phép.

Bởi vì thời điểm Diệp Hạo hỏi thăm tên hắn, dựa theo quy củ hắn cũng phải hỏi lại danh tự Diệp Hạo.

Nhưng hắn lại không hỏi.

Diệp Hạo cũng hiểu vì sao lại thế.

Mộ Vân cảm thấy bản thân hắn và Diệp Hạo sẽ không còn liên hệ cùng nhau nữa nên không cần hỏi.

Điều này cũng hợp tình hợp lí.

Dù sao Diệp Hạo nếu là Chuẩn Thiên Kiêu thì sẽ không thành thành thật thật xếp hàng.

Không đến Chuẩn Thiên Kiêu, đáng giá đế Mộ Vân hắn hao tâm tổn trí giao hảo sao?

Mộ Vân có cấp bậc gì, Diệp Hạo liếc mắt đã nhìn ra.

Thiên Kiêu!

Thiên Kiêu có thể làm được như vậy đã vô cùng đáng quý rồi.

Diệp Hạo đi về đoàn người.

Hắn thấy nơi này giao dịch rất nhiều thứ, cần cái gì đều có.

Bất quá nhiều nhất vẫn là Khoáng Thạch.

Diệp Hạo vận dụng Kiến Vi Chi Mâu liếc nhìn từng khối Khoáng Thạch giữa sân, rất nhanh đã tìm thấy một đạo thân ảnh trong đó.

Một đứa con nít.

Nhưng đứa trẻ sơ sinh này lại cho Diệp Hạo một loại cảm giác không thoải mái.

Trầm ngâm một hồi, Diệp Hạo đi tới trước mặt người bán hàng, hỏi.

- Lão bản, khối này Khoáng Thạch bán thế nào?

Lão bản kia nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt lộ ra một đạo thần sắc giảo hoạt.

- 300 vạn.

Nghe được lão bản kia ra giá 300 vạn bán, đám người bán hàng cận đều quăng tới ánh mắt kinh ngạc.

Khối Khoáng Thạch này có giá cả không vượt qua 30 vạn.

Thế nhưng lão bản mở miệng đã muốn 300 vạn.

Diệp Hạo ném cho hắn một Túi Càn Khôn.

- Cho ngươi.

Người bán hàng giật mình.

Bởi vì hắn cũng đã làm xong chuẩn bị cùng Diệp Hạo cò kè mặc cả.

Thế nhưng ai có thể ngờ, Diệp Hạo trả tiền rất trực tiếp!

Trong mắt những người bán hàng bốn phía đầy vẻ hâm mộ.

Gấp 10 lần lợi nhuận!

Lừa đại phát a!

Ngay thời điểm Diệp Hạo đưa tay cầm khối Khoáng Thạch kia, trong tai vang lên một đạo thanh âm mang theo vẻ chần chờ.

- Chậm đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận