Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1618: Gánh chịu trách nhiệm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Những năm nay, Trịnh Quang Huy đánh giết không phải chỉ một hai tôn ác linh.

Hắn biết rõ chủng tộc Ác Linh giết khó thế nào.

Mà lúc này, giữa sân xuất hiện mấy trăm tên tu sĩ Ngọa Long Sơn.

Hoa Khinh Ngữ đồng hành cùng với ba thanh niên đi tới cả người đều bị choáng váng.

- Phát sinh chuyện gì?

Hoa Khinh Ngư kinh ngạc hỏi.

- Bên trong khoáng thạch cắt ra Ác Linh.

Một tướng sĩ mở miệng.

- Khoáng thạch của ai?

Hoa Khinh Ngữ chấn kinh, đồng thời lập tức hỏi.

Tướng sĩ đang định nói đã thấy Hạ Bình vọt tới bên cạnh Phan Vũ.

- Ngươi trả Nhị Nhị lại cho ta.

Toàn thân Phan Vũ run rẩy không thôi.

Bờ môi hắn không ngừng mấp máy, muốn nói thế nhưng cuối cùng cái gì cũng không hề nói ra.

Tâm thần Hoa Khinh Ngữ không khỏi run lên, nàng lấp lóe xuất hiện bên người Pha Vũ, nàng dùng cán đao đánh một chưởng vào Hạ Bình khiến hắn bất tỉnh rồi nhìn về phía Phan Vũ, ngưng trọng hỏi.

- Ác Linh cắt ra có phải là khối khoáng thạch trước đó vị kia nói?

- Vâng.

Phan Vũ khiếp sợ đáp.

Phan Vũ biết rõ bản thân tạo ra mối hoạ ngập trời.

Bị Ác Linh đánh giết có hơn trăm người, mà bị Ác Linh xâm nhiễm lại đến ba trăm.

- Đối phương rõ ràng đã cảnh cáo ngươi, tại sao ngươi còn coi như không nghe?

Hoa Khinh Ngữ tức giận quát.

- Trước đó vị kia còn ngăn đón ngươi, chắc như đinh đóng cột mà nói có Ác Linh, thế nhưng tại sao ngươi lại không nghe?

Nghe được Hoa Khinh Ngữ chỉ trích mình, Phan Vũ bị chọc giận quát lớn.

- Ngươi cảm thấy vị kia ngấm nghé mỹ mạo ngươi, thậm chí ngay cả kiểm tra đối chiếu sự thật cũng không thèm làm đã cùng tùy tùng đi quán rượu ăn uống thả cửa.

Thoại âm Phan Vũ vừa rơi xuống tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía Hoa Khinh Ngữ.

Hoa Khinh Ngữ hiện vẻ gấp gáp.

- Ta nào có.

- Có hay không chỉ cần hỏi sẽ biết.

Phan Văn Vũ cảm thấy bản thân hơn phân nửa sắp xong rồi, bởi vậy cũng nghĩ kéo Hoa Khinh Ngữ xuống nước cùng.

Hoa Khinh Ngữ không dám lên tiếng.

- Thật có việc này?

Lúc này một lão giả thân mặc tùng hạc duyên niên đi tới.

Hoa Khinh Ngữ nhìn thấy lão giả, đầu không khỏi cúi xuống.

- Có, thế nhưng lúc ấy ta tưởng đối phương dùng lý do đó để viện cớ tiếp cận ta.

Hoa Khinh Ngữ khổ sở nói.

Nghe vậy lão giả nhìn Hoa Khinh Ngữ thật sâu một cái nói.

- Ngày mai ngươi đi theo Triết Long đi.

Sắc mặt Hoa Khinh Ngữ đại biến nói.

- Gia gia.

- Ta phải cho người chết một cái công đạo.

Lão giả nói đến đây, quét toàn trường một cái nói.

- Ta là Đại Trưởng Lão Ngọa Long Sơn Hoa Vô Miên, chuyện phát sinh lần này là đột nhiên, nhưng Hoa Khinh Ngữ không quan sát dẫn đến tai nạn này là một nguyên nhân. Bởi vậy, ngày mai Hoa Khinh Ngữ sẽ cùng truyền nhân mạnh nhất Ngọa Long Sơn Triết Long tiến về thế giới khác, mà thế giới kia Ngọa Long Sơn trước sau phái qua 80072 đệ tử, nhưng cho đến hiện tại chưa hề có một đệ tử nào trở về.

Nghe Hoa Vô Miên nói như vậy, tu sĩ toàn trường không khỏi biến sắc.

Ông ta xử trí như vậy, không ai có thể nói được cái gì.

Phải biết đi vào đó cửu tử nhất sinh.

Kỳ thật Hoa Vô Miên vốn có thể không xử trí, dù sao người trực tiếp gây ra sai lầm không phải Hoa Khinh Ngữ.

- Hiện tại xử lý những người này như thế nào?

Kiếm Vương xuất thủ trước đó trầm giọng nói.

- Ác Linh một khi ăn mòn Thức Hải bọn họ sẽ cùng linh hồn dung hợp cùng một chỗ.

Đại Trưởng Lão trầm ngâm một hồi, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

- Muốn hoàn toàn chém giết Ác Linh phải quyết định thật nhanh.

Lúc này một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.

Đám người nhìn về phía thanh âm vang lên chỉ thấy một thân ảnh dáng người uyển chuyển đi tới.

Mộ Dung Kiểu Nguyệt!

Đợi đến lúc ánh mắt toàn trường đều rơi trên người nàng, Mộ Dung Kiểu Nguyệt nói.

- Trảm Ma Tông chúng ta những năm này vẫn luôn nghiên cứu Ác Linh, cuối cùng phát hiện căn bản không có biện pháp tốt gì.

Chém giết toàn bộ 300 tên tu sĩ bị ăn mòn sao?

Ai có thể hạ thủ được đây?

- Chúng ta vây khốn bọn họ không được sao?

Hoa Khinh Ngữ nhìn Mộ Dung Kiểu Nguyệt nói.

- Vây khống bọn họ chỉ có một kết quả, Ác Linh không ngừng cường đại, mà khi Ác Linh cường đại đến giai đoạn nhất định lại tiếp tục ăn mòn, cuối cùng khiếu nhiều tướng sĩ vô tội hơn vẫn lạc.

Hoa Khinh Ngữ cắn cắn bờ môi không biết nên nói cái gì.

- Hạ lệnh.

Mộ Dung Kiểu Nguyệt nhìn xem Hoa Vô Miên nói.

Hoa Vô Miên trầm mặc xuống.

Một lát sau mới vung tay lên.

Mắt thấy 300 tên tướng sĩ bị ăn mòn chuẩn bị giết chết một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.

- Chậm đã.

Hoa Khinh Ngữ nhìn thấy rõ là người nào, răng đã cũng muốn cắn nát.

- Ngươi rõ ràng biết bên trong khối khoáng thạch kia có Ác Linh, tại sao ngươi còn bỏ mặc chuyện này xảy ra?

Hoa Khinh Ngữ nhìn Diệp Hạo chằm chằm, tức giận quát.

Diệp Hạo nhìn Hoa Khinh Ngữ một cái, nói.

- Ta không hề khẳng định bên trong khối khoáng thạch có Ác Linh, ta chỉ cảm thấy bên trong khối khoáng thạch có tồn tại không rõ mà thôi.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng một chút nói.

- Lúc ấy ta cũng đã chuẩn bị 300 vạn để mua kia mà, thế nhưng ai có thể ngờ vị kia công phu sư tử ngoại muốn 300 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch. Loại tình huống này ta đành phải tìm tới ngươi, ai có thể ngờ ngươi lại cảm giác bản thân tốt như thế?

Theo lấy âm thanh truyền ra, đám người lúc này mới hiểu chuyện gì.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác ai lại nguyện ý đi quản chuyện này chứ?

Diệp Hạo cũng đã chuẩn bị xuất ra 300 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch đi mua khối khoáng thạch không rõ này, thế nhưng ai có thể ngờ tới gia hỏa Phan Vũ đẩy giá tăng lên tới hơn trăm lần như thế.

Quá tang tâm bệnh cuồng a?

- Ngươi còn muốn nói cái gì?

Hoa Vô Miên nhìn về phía Phan Vũ nói.

- Ta chỉ là một tiểu bối chợ búa, ta thừa nhận ta tham lam hơn kẻ khác, nhưng ta cũng chỉ muốn nhận được lãi thật to thôi.

Phan Vũ trầm mặc một trận, mới nói.

- Ta biết rõ chuyện lần này ta khó chối bỏ tội lỗi, ta cũng không nghĩ các ngươi sẽ tha thứ cho ta, ta mong các ngươi có thể lấy toàn bộ tài sản trên người ta đưa cho người nhà ta, được không?

- Được.

Hoa Vô Miên nhẹ gật đầu.

Sự tình nháo lớn như vậy.

Dù sao cũng phải có người phụ trách a.

- Dẫn hắn xuống dưới.

Hoa Vô Miên chỉ Phan Vũ nói.

Hai đệ tử Chấp Pháp Đường mang theo Phan Vũ rời đi.

- Động thủ đi.

Hoa Vô Miên tiếp lấy nói ra.

- 300 tu sĩ này giao cho ta đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Giao cho ngươi.

Hoa Vô Miên ngẩn người.

- Ta sẽ thử có thể làm bọn họ tỉnh lại hay không?

- Ngươi xác định?

- Ta thấy ta vẫn có một chút nắm chắc.

- Ngươi cần bao lâu thời gian?

- 1 canh giờ.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút đáp.

Kỳ thật lấy thực lực của Diệp Hạo cũng không cần nhiều thời gian như thế.

Diệp Hạo cũng chỉ muốn tạo cho bọn hắn ảo giác, để trị liệu tu sĩ bị Ác Linh ăn mòn cũng không hề đơn giản.

Nghe vậy Hoa Vô Miên vung tay lên, đưa hơn 300 tên Tu Sĩ đến một mảnh không gian.

- Ngươi đi trị liệu đi.

Hoa Vô Miên chỉ vào không gian kia nói.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu sau đó tiếp nhận vào trong không gian, tiếp đó hắn lại bày ra Cấm Chế dưới sự ngạc nhiên của Hoa Vô Miên.

- Ngươi làm cái gì?

Hoa Vô Miên hỏi.

- Phương pháp trị liệu của ta không thể công bố ra ngoài.

Diệp Hạo nhìn Hoa Vô Miên, nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận