Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1623: Làm qua một trận

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Sẽ không.

Lúc này, hai nữ tử hướng Đường Phiên Phiên bảo đảm nói.

Đường Phiên Phiên vung tay lên đưa hai nàng về chỗ cũ sau đó vội vàng muốn ly khai.

- Vị Tiểu Thư này, ngươi muốn đi đâu?

Một thân ảnh già nua xuất hiện trước mặt Đường Phiên Phiên, cười hỏi.

- Ta có việc phải đi ra ngoài một chút.

Đường Phiên Phiên nhìn đạo thân ảnh này trầm giọng nói.

- Thật có lỗi, ngươi giờ không thể rời đi.

Hoa Vô Miên nói khẽ.

Sắc mặt Đường Phiên Phiên lập tức âm trầm.

- Ngươi có ý tứ gì?

- Vị Tiểu Thư này, ngươi đừng thấy lạ.

Hoa Vô Miên thông qua Ảnh Tam đã biết được Đường Phiên Phiên cường hãn cỡ nào? Vì vậy, cho dù trong lời nói của Đường Phiên Phiên có một ít mạo phạm, hắn cũng làm như không có gì xảy ra.

- Một canh giờ trước, Ngọa Long Sơn đã cô lập núi lại, ba canh giờ sau Ngọa Long Sơn sẽ mở ra.

Hoa Vô Miên nhìn Đường Phiên Phiên ngưng trọng nói:

- Trước đó, chúng ta đã dán thông báo, trong vòng ba canh giờ ai cũng không thể ra vào.

- Ba canh giờ?

Đường Phiên Phiên nghĩ rồi xoay người trở về.

Cô thầm nghĩ cũng đã chờ thời gian dài như vậy.

Thêm một chút thời gian nữa cũng không có gì.

Về tới vị trí của mình, Đường Phiên Phiên nhìn thấy Diệp Hạo đang nhìn mình.

- Còn nhìn nữa ta móc con mắt của ngươi xuống.

- Ngươi biết Đại Uyên không?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

Vẻ mặt Đường Phiên Phiên không biến hóa chút nào:

- Không biết.

- Đại Uyên giờ đang sôi sục lên, sao ngươi có thể không biết?

Trong lòng Diệp Hạo xác định một chuyện.

- Ta cần phải biết hả?

Vẻ mặt Đường Phiên Phiên vẫn rất bình tĩnh.

- Ngươi đang ra vẻ trấn định.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn nàng.

Trên đời này làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện cao thủ khủng bố như thế?

Còn nữa, tướng mạo bạch y nữ tử sao có thể bình thường?

Nói cách khác, nàng khẳng định đã cải biến tướng mạo của mình.

Ngay cả mình cũng không xem thấu, cho thấy nàng tu luyện Dịch Dung Thuật rất mạnh.

Thiên Biến Vạn Hóa, Thần Thông này đã rất mạnh.

Mà nữ tử áo trắng tu luyện càng đáng sợ hơn.

Diệp Hạo nhớ lão Hoàng Ngưu từng nhắc tới Cửu Trọng Biến.

- Ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ?

Đường Phiên Phiên thản nhiên đáp.

- Nếu ta đoán không lầm ngươi là Thánh Nữ của bộ lạc Đại Uyên, đúng không?

Cho dù Đường Phiên Phiên cực lực ẩn tàng, nhưng vẻ mặt vẫn có chút thay đổi.

- Ngươi sẽ mật báo cho Thiên Kiếm Tông sao?

Đường Phiên Phiên trầm mặc một hồi nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo nhìn thấy toàn thân Đường Phiên Phiên căng thẳng, một cỗ lực lượng kinh khủng không ngừng nổi lên.

- Ngươi cảm thấy ta là hạng người như vậy à?

Diệp Hạo khẽ lắc đầu:

- Còn có ta và Thiên Kiếm Tông có thù.

- Có thù?

- Đúng vậy.

- Xin giữ bí mật giúp ta.

Đường Phiên Phiên do dự một hồi rồi, pháp lực tán đi.

Hôm nay, Diệp Hạo lộ ra thựu lưc đã làm rung động Đường Phiên Phiên.

Đường Phiên Phiên không nắm chắc có thể nhất kích tất sát hắn.

Mà chỉ cần không có nhất kích tất sát có thể làm cho mình vạn kiếp bất phục.

Điều này cũng là nguyên nhân tại sao cô từ bỏ xuất thủ.

- Nàng cứ yên tâm.

Diệp Hạo cười nói.

- Cái này cho ngươi.

Đường Phiên Phiên đưa cho Diệp Hạo một Túi Càn Khôn.

- Ta cầm đồ vật của ngươi làm cái gì?

Diệp Hạo vội vàng từ chối.

Nhưng khi thần niệm của hắn nhìn thấy đồ vật Đường Phiên Phiên đưa thì đưa tay nhận lấy:

- Ngươi xem ngươi kìa, khách khí như vậy làm cái gì?

Đường Phiên Phiên không nói nhìn Diệp Hạo.

- Tiết tháo đâu?

- Tiết tháo có thể ăn được à?

Lời này làm cho Đường Phiên Phiên không biết nói gì.

Chẳng biết tại sao, cô nhìn nam tử đối diện tự dưng sinh ra một loại rất cảm giác quen thuộc.

Ảo giác!

Nhất định ảo giác!

Lắc đầu đè tâm tình này xuống.

Diệp Hạo thì mừng khấp khởi nhìn Sinh Mệnh Chi Tuyền trong Túi Càn Khôn.

Sinh Mệnh Chi Tuyền a!

Nghe nói là cấm kỵ a!

Nếu những vật khác Diệp Hạo sao có thể không giữ chút mặt mũi chứ?

Nhưng Sinh Mệnh Chi Tuyền này thì khác!

Đường Phiên Phiên nhìn thoáng qua bộ dáng của Diệp Hạo, trong mắt đầy khinh bỉ:

- Đồ nhà quê.

Đương nhiên nàng chỉ nói trong lòng.

Nếu Diệp Hạo biết trong lòng lão bà cười nhạo mình là đồ nhà quê, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì?

Nhưng mà đối với Đường Phiên Phiên coi Diệp Hạo là đồ nhà quê liên quan đến việc trước đó hắn thăm dò nàng, kết quả bị nàng đả thương.

Lúc này, giọng nói của Triết Long vang lên.

- Lần này, chúng ta sẽ đấu giá ba trăm sáu mươi mốt vật phẩm.

Triết Long nhẹ giọng nói:

- Mà bất kỳ một vật đấu giá nào cũng sẽ không làm cho mọi người thất vọng.

Triết Long nói tới đây, dừng một chút nói:

- Tốt, nói nhiều vô ích, đồ vật đấu giá đầu tiên hôm nay là một phần Công Pháp.

Triết Long nói tới đây, trong tay một thị nữ bên cạnh hắn xuất hiện một quyển sách cổ.

Từ trên sách cổ toát ra khí tức tang thương.

Vừa nhìn là biết đồ vật từ thời Thượng Cổ.

- Đây là chúng ta ngẫu nhiên có được từ Ngọa Long Sơn có được một quyển Thần Thông.

Triết Long quét mắt toàn trường nói:

- Quyển Thần Thông này do một cao thủ đỉnh phong nhân tộc sáng tạo, tên Vĩnh Thế Trường Tồn.

- Là Hồn Thuật.

- Đẳng cấp có thể đạt tới Thiên Cấp Bát Phẩm, cho dù cách viên mãn cũng chỉ có một bước.

Theo giọng nói êm tai của Triết Long vang lên, Tu Sĩ đều kinh sợ.

- Cái gì?

- Hồn Thuật Thiên Cấp Bát Phẩm?

- Cho dù siêu cấp thế lực nhân tộc cũng không có Hồn Thuật đẳng cấp này đâu?

Tu Sĩ toàn trường đang kịch liệt thảo luận thì trên mặt một vài đại biểu thế lực lớn lại không có bao nhiêu kích động.

Bởi vì bọn hắn biết cái này là bản thiếu.

Nếu đầy đủ Ngọa Long Sơn làm sao có thể lấy ra bán?

- Đương nhiên cái này là bản thiếu.

Triết Long nói tiếp:

- Quyển này đúng là Vĩnh Thế Trường Tồn Hạ Quyển, các ngươi muốn tu luyện bản Hồn Thuật này thì không thể, nhưng lại có thể hấp thu một chút kiến thức hữu ích.

Lúc này, Tu Sĩ ở đây mới hiểu tại sao Ngọa Long Sơn lại lấy ra đấu giá?

- Bản Hồn Thuật này giá quy định ba mươi ức, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ức.

Theo Triết Long vừa nói xong có một lão ẩu mở miệng nói:

- Bốn mươi ức.

Tu Sĩ toàn trường nhìn về phía một bà lão.

Duy nhất một lần tăng giá mười ức.

Nhất định phải lấy được a!

- Đại trưởng lão Lạc Lan Tông.

- Tiên Vương Đỉnh Phong.

- Lần này đoán chừng không có mấy người dám cạnh tranh?

Vẻ mặt Đàm Lộ ngạo nghễ quét mắt bốn phía.

Đây là cảnh cáo;

Cũng là thị uy.

Chuyện như vậy cho dù Ngọa Long Sơn cũng không dám nói gì.

- Năm mươi ức.

Làm cho Đàm Lộ không ngờ là chưa qua một hô hấp đã có người trụ tăng lên mười ức.

Đàm Lộ nhìn Diệp Hạo một chút.

Ngay lập tức, bà ta nhận ra Diệp Hạo.

- Ta rất cần bản Hồn Thuật này, có thể nể mặt lão thân không?

Đàm Lộ nhìn Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Bản Hồn Thuật này ta nhất định phải có được.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu:

- Cho nên ta không thể làm gì khác hơn là xin lỗi.

- Vậy ngươi không nể mặt ta rồi?

Sắc mặt Đàm Lộ âm trầm lại.

- Nể mặt cái rắm.

Diệp Hạo nhíu mày nói:

- Đây là phòng đấu giá, người trả giá cao thì được, nếu không có tiền thì ngậm miệng lại.

- Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?

Đàm Lộ giận dữ nói.

- Ta biết, Đại trưởng lão Lạc Lan Tông.

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Thân phận này của ngươi dọa người khác thì được, nhưng trước mặt ta cho dù Tông Chủ Lạc Lan Tông cũng không đáng chú ý, không tin chúng ta làm qua một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận