Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1632: Lựa chọn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Người duy nhất có thể nghe hiểu đám thổ dân này nói còn đang nghiên cứu Phù Văn trên tấm bia đá.

Bọn người Hoa Khinh Ngữ nhìn Phù Văn trên đó một hồi rồi từ bỏ.

Căn bản xem không hiểu!

Theo thời gian dần trôi, trên mặt Diệp Hạo dần lộ ra vẻ ngưng trọng.

Hắn thấy Phù Văn được khắc trên bia đá là một loại thủ đoạn sát phạt khó có thể tưởng tượng, dù hắn nhận biết Phù Văn nhưng muốn nghiên cứu triệt để vẫn rất khó.

Nhìn một hồi, Diệp Hạo vận dụng một viên Trung Phẩm Thời Gian Tinh Thạch khóa mặt Thạch Bi cùng với bản thân hắn vào bên trong.

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Rất nhanh, 10 năm đã đi qua!

Khi Thời Gian Tinh Thạch trong tay Diệp Hạo hóa thành bột mịn, toàn thân hắn tràn ra một đạo kim sắc Sát Phạt Chi Quang.

Những Chi Quang này làm những Thổ Dân đang tu luyện sợ hãi không thôi.

- Sát Phạt Chi Quang này sao giống Thạch Bi thế.

- Vị này không phải qua vài lượt hô hấp đã nghiên cứu ra huyền ảo trên bia đá chứ?

- Làm sao có thể?

Khi đám Thổ Dân này thảo luận, bọn họ chú ý thấy trên người Diệp Hạo lại tuôn ra một đạo tử sắc Sát Phạt Chi Quang.

Hai đạo Sát Phạt Chi Quang tranh chấp lẫn nhau, năng lượng tỏa ra muốn hủy diệt không gian bốn phía.

- Sát Đạo.

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Trên bia đá khắc họa một thủ đoạn Sát Đạo.

Sát Phạt Chi Quang!

Diệp Hạo hiện tại chỉ mới ngưng tụ ra hai đạo Sát Phạt Chi Quang.

Nhưng hắn lại cảm thấy hai đạo Sát Phạt Chi Quang này sau khi dung hợp thì cho dù Tiên Vương Trung Giai đều có thể đánh giết.

Diệp Hạo không tiếp tục tu luyện.

Bởi vì thứ cần ghi nhớ cũng đã nhớ kỹ.

Mà lấy tu vi hắn hiện tại cũng chỉ có thể vận dụng hai đạo Sát Phạt Chi Quang.

Muốn nhiều hơn thì phải đến Tiên Vương cảnh.

- Thật kinh diễm.

Lão giả đứng lên nhìn Diệp Hạo, nhịn không được nói.

- Quá khen.

Diệp Hạo cười nói.

- Không biết ngươi có thể kể cặn kẽ về thế giới này không?

Vừa rồi lão giả này nói không rõ ràng, hiện tại có thời gian, Diệp Hạo muốn nghe cặn kẽ.

- Chúng ta đều do Phụ Thần sáng tạo.

- Phụ Thần?

- Phụ Thần sáng tạo ra thế giới này, rồi nó trải qua biến hóa dần sinh ra Sinh Linh.

Lão giả dừng một chút nói tiếp.

- Thế giới này trong thể nội của Phụ Thần.

Nghe được như thế, trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ kinh ngạc.

Bởi vì hắn cũng mở ra Thế Giới trong thể nội của mình.

Chẳng lẽ truyền thừa bản thân lấy được đến từ vị Thần Linh này?

- Ngươi gặp qua Phụ Thần?

- Tổ tông ta từng gặp qua.

- Bộ dáng gì?

- Ta không biết.

- Có phải tất cả mọi người đều có thể mở ra Thế Giới trong thể nội?

- Không biết.

- Cái thế giới này vì sao biến trở thành bộ dáng này?

- Tổ tông của ta nói cho rằng, Phụ Thần rất có thể đã bị trọng thương, những năm nay vân luôn vô ý thức thôn phệ Năng Lượng của Thiên Địa này.

Lão giả kia suy nghĩ một chút nói.

- Lúc đầu thế giới này có thể nói là thánh địa tu luyện, nhưng hiện tại đã hoang vu đến tình trạng này.

Lão giả thở dài.

- Mặt Thạch Bi này do ai đưa các ngươi?

- Tổ tông lưu lại.

- Các ngươi có truyền thừa nào không?

Diệp Hạo nói đến đây sợ lão giả hiểu lầm, nói tiếp

- Ta có thể dùng Tiên Thạch trao đổi, đương nhiên nếu không tiện thì thôi.

- Chúng ta hiện tại chỉ chờ chết, truyền thừa cũng không còn quan trọng.

Lão giả nói xong giam cầm một sợi Thần Niệm điểm vào mi tâm Diệp Hạo.

Diệp Hạo thấy mấy chục Công Pháp.

Hắn tùy ý mở một quyển ra xem thì ngạc nhiên phát hiện chúng không đơn giản.

Nhưng còn không đủ để cho hắn động tâm.

- Còn có đẳng cấp cao hơn không?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nếu muốn đẳng cấp cao hơn thì ngươi phải đi đến Bộ Lạc cường đại hơn.

Lão giả nhìn Diệp Hạo, nói

- Đương nhiên, ở thế giới này thì Công Pháp tốt nhất là ở Thần Thành.

- Thần Thành?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Thần Thành là Hạch Tâm thế giới này.

Lão giả chỉ về một hướng nói

- Nơi đó có Công Pháp cao cấp nhất của thế giới này, nghe nói cho Công Pháp của Phụ Thần đều ở đó. Nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Hiện tại tài nguyên quá mức thiếu thốn, các ngươi nếu tùy tiện đi lại thì người ở Thần Thành có thể sẽ xem các ngươi như dê béo mà làm thịt.

Lão giả nói lo lắng trong lòng ra

- Các ngươi tốt nhất nên thích ứng Quy Tắc của thế giới này rồi hãy tiến về nơi đó.

- Ừm.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Sau đó hắn lại hỏi một vài vấn đề rồi yên lặng tu luyện.

Sau khi chiếm được bản hạ của Vĩnh Thế Trường Tồn, Hồn Thuật vốn vô cùng yếu nhược của Diệp Hạo bắt đầu được bổ túc.

Mà trong 10 năm đó, dù Diệp Hạo không tận lực tu luyện nhưng tu vi hắn cũng đã ép tới gần giới hạn Tiên Tôn thập chuyển.

Nhưng hắn không chuẩn bị vượt qua vì muốn thôi diễn Vĩnh Thế Trường Tồn đến viên mãn.

Diệp Hạo biết điều này rất khó rất khó, nhưng vẫn muốn thử nghiệm.

Hắn cảm thấy nếu không thôi diễn đến viên mãn thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bản thân.

Mà điều này không được phép xảy ra.

Bởi vậy thời gian tiếp theo, Diệp Hạo vừa thích ứng Pháp Tắc của thế giới này vừa thôi diễn bản Hồn Thuật.

Hoa Khinh Ngữ và mười mấy Tu Sĩ thì đang học tập văn tự nơi này.

Sau ba tháng, Diệp Hạo tìm lão giả, hỏi.

- Tiếp theo, các ngươi có dự định gì?

- Ngươi đã thích ứng Pháp Tắc của thế giới này?

Trong mắt lão giả lộ vẻ kinh ngạc.

Những năm nay, lão gặp không ít đệ tử Ngọa Long Sơn.

Thế nhưng bọn họ muốn thích ứng thì đều cần 1 năm, thậm chí dài hơn.

Diệp Hạo cười nhẹ gật đầu.

Kỳ thật hai tháng trước, hắn đã thích ứng Pháp Tắc nơi này.

Nhưng vì thôi diễn Hồn Thuật nên trễ nải thời gian.

- Ngươi là Tu Sĩ đáng kinh diễm nhất mà ta từng gặp qua.

- Các ngươi có muốn cùng tiến về Thần Thành không?

- Thần Thành cách nơi này quá xa.

Lão giả suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

- Khối Thạch Bi này duy trì không còn được bao lâu.

Diệp Hạo nhìn lão giả, nghiêm túc nói.

- Vì cái gì không đi ra xông pha một lần?

- Ta đi hỏi các tộc nhân một chút.

Lão giả trầm mặc, thật lâu sau đó mới nói.

Lão giả gọi các tộc nhân lại, sau đó thuật lại lời Diệp Hạo một lần.

- Có 100 vạn Tiên Thạch này, chúng ta có thể kiên trì 30 ~ 50 năm.

- Thế giới này chuyển biến ngày càng xấu đi, ta đoán 20 năm nữa thì không thể kiên trì.

- Lần này ra ngoài rất hiểm trở, đừng nên mạo hiểm.

- An ổn lưu lại không tốt sao?

- Chúng ta còn có thể trốn tránh bao lâu?

- Ta muốn kiến thức một chút phồn hoa của Thần Thành.

- Kéo dài hơi tàn, ta chịu đủ rồi.

- Nhưng cũng tốt hơn chết.

- Tứ Thúc, bây giờ ngươi còn không rõ tình hình hiện tại à, ngươi cho rằng có Tiên Thạch thì chúng ta có thể sống sót? Chỉ cần Phù Văn trên khối bia đá trước cửa thôn biến mất thì chỉ trong vài phút, toàn bộ thôn xóm chúng ta sẽ chôn vùi trong miệng của Yêu Thú, ngươi có tin không?

- Nhưng không phải bây giờ còn không chưa biến mất sao? Chờ lúc biến mất lại suy nghĩ thêm.

Thế hệ trẻ muốn ra ngoài xông pha, đời cũ lại không muốn rời đi.

Song phương tranh đấu thật lâu rồi nhìn về phía lão giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận