Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1634: Hậu nhân của thôn xóm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Hoa Khinh Ngữ nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng xem thường.

Một đoàn người đi tới Thần Thành rồi thành thật xếp hàng, mà trong quá trình xếp hàng, bọn họ nghe được thanh âm phàn nàn.

- Tháng trước phí vào thành không phải 100 Tiên Thạch sao? Tại sao hôm nay lại tăng lên 120 khối?

- Phí tổn cũng đã tăng liên tục mười hai tháng rồi, ngươi nói nguyên nhân xem nào? Nhất định là đại lão gia trong thành thiếu tiền.

- Hiện tại Tiên Thạch Khoáng cũng đã khô kiệt, vậy mà còn muốn chèn ép người dưới như chúng ta, bọn họ không lo lắng gây nên bạo động?

- Bạo động? Ai dám? Thần Thành tập trung đại bộ phận cao thủ của Thần Quốc, ai dám bạo động? Vài phút đã trấn áp tất cả, bạo động có được gì?

Nghe Tu Sĩ xếp hàng thảo luận, trong mắt đám tộc nhân Đinh Hàm lộ ra thần sắc lo lắng nồng đậm.

Lúc đầu bọn họ cảm thấy đi tới Thần Thành thì có thể sống một khoảng thời gian an ổn, nhưng hiện tại mới phát hiện bách tính Thần Thành cũng không có gì đặc biệt.

Qua đại khái 3 canh giờ mới đến phiên đoàn người Diệp Hạo.

- Hết thảy 864 người.

Diệp Hạo nhìn Tướng Sĩ đóng giữ nói:

- Đây là Tiên Thạch.

Thần Niệm Tướng Sĩ đóng giữ quét một cái, thản nhiên nói:

- Thiếu

- Thiếu đi bao nhiêu?

- 3 vạn.

- Cho ngươi.

Tướng Sĩ kia kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái, hắn không nghĩ đến Diệp Hạo cũng không có cò kè mặc cả, tiện tay đã cho hắn 3 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Đó là dê béo.

- Không đủ.

- Vừa rồi cũng đã cho ngươi 3 vạn Tiên Thạch, ngươi còn nói không đủ?

Hoa Khinh Ngữ không nhịn được lên tiếng hỏi.

Thanh âm Hoa Khinh Ngữ rất lớn, đưa tới chú ý của một số người.

Tướng Sĩ kia nhìn Hoa Khinh Ngữ một cái, vung tay lên chỉ Hoa Khinh Ngữ nói:

- Bắt tên Yêu Tộc ngụy trang này lại cho ta.

Xoát!

Bốn Tướng Sĩ người khoác Khải Giáp trước tiên vọt tới bên người Hoa Khinh Ngữ.

- Ngươi nói ai là Yêu Tộc?

Hoa Khinh Ngữ tức muốn bể phổi.

- Ta nói ngươi là Yêu Tộc.

- Chứng cớ đâu?

- Lời Ta là chứng cứ.

Tướng Sĩ kia lạnh lùng nói.

- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

Lúc này Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Tướng Sĩ kia, nói.

- Mẹ nó, ngươi nghĩ mình là ai?

Tướng Sĩ kia chỉ Diệp Hạo nói.

Ba!

Tướng Sĩ kia bụm mặt nói:

- Ngươi dám đánh ta?

- Còn dám nói một chữ, Lão Tử phế ngươi.

Mắt Diệp Hạo lộ ra hung quang.

Tướng Sĩ kia hơi há miệng ra nhưng không dám tiếp tục lên tiếng.

- Lá gan các hạ không nhỏ nhỉ, ngay cả người của ta cũng dám đánh.

Đúng lúc này, từ đằng xa đi tới một đạo thân ảnh.

Thân ảnh này hất lên Chiến Giáp, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, bên hông treo một Chiến Kiếm, thản nhiên đi tới.

Diệp Hạo nhìn đạo thân ảnh kia một cái:

- Chó không có ánh mắt, không đánh chết cũng đã không tệ.

- Các hạ có chút quá khoa trương rồi.

Sắc mặt Đạo thân ảnh kia trầm xuống.

- Có thực lực sao không được phách lối?

Diệp Hạo nhìn đạo thân ảnh kia một cái im lặng nói.

- Tiên Tôn thất chuyển rác rưởi như ngươi phách lối cái gì?

Toàn trường xôn xao!

Tiên Tôn thất chuyển ở trong mắt hắn là rác rưởi?

- Ngươi tự tìm cái chết.

Đạo thân ảnh kia nói xong muốn rút Chiến Kiếm trong tay ra.

- Đinh Dũng, là ngươi sao?

Lúc này trong đám người vang lên một đạo thanh âm kinh nghi bất định.

Đạo thân ảnh kia không khỏi nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Đến khi thấy rõ là ai lên tiếng hắn không khỏi kinh trụ:

- Tộc Trưởng.

Đinh Dũng nói xong nhanh chóng chạy đến trước mặt Đinh Hàm:

- Tộc Trưởng, các ngươi làm sao đến đây?

- Diệp Công Tử mang chúng ta tới.

Đinh Hàm chỉ Diệp Hạo nói:

- Đinh Dũng, nhanh xin lỗi Diệp Công Tử một chút, nếu không phải Diệp Công Tử một đường chiếu cố, chúng ta căn bản không đến được nơi này.

Đinh Dũng nhìn Diệp Hạo chần chờ một chút vẫn nói ra:

- Để cho ta xin lỗi có thể, điều kiện tiên quyết là hắn được đánh bại ta.

- Đinh Dũng.

Đinh Hàm tức giận nhìn hắn.

- Vừa rồi hắn làm nhục ta.

Đinh Dũng có chút không dám nhìn ánh mắt Đinh Hàm, bất quá vẫn ngạnh cổ nói.

- Đánh bại ngươi?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi có phải quá coi trọng bản thân mình rồi không?

- Ngươi nói cái gì?

Đinh Dũng tức giận quát.

Sau một khắc, trong mắt Đinh Dũng toát ra nồng đậm hoảng sợ.

Bởi vì hắn phát hiện bản thân bị một cỗ lực lượng vô hình cầm giữ.

Không thể động đậy.

Giống như thịt cá trên bàn mổ!

Trôi qua ba lượt hô hấp, Đinh Dũng mới khôi phục năng lực hành động.

Mà sau khi khôi phục, hắn thở hổn hển từng ngụm, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.

Lần nữa hắn nhìn về phía Diệp Hạo, ánh mắt lộ vẻ e ngại.

Đinh Hàm đứng một bên nhìn ất rõ ràng, nhẹ nhàng lắc đầu nói

- Đã sớm nói cùng ngươi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hiện tại tin tưởng chưa?

Đinh Dũng xấu hổ không thôi.

- Nơi này không phải địa phương nói chuyện, ngươi có địa phương an trí chúng ta hay không?

Đinh Hàm nói khẽ.

- Ta mang các ngươi đi đến chỗ ta ở.

Đinh Dũng vội nói.

- Tốt.

Một đoàn người đi theo Đinh Dũng xuyên qua mấy con đường cái, đi đến một Phủ Đệ tương đối xa hoa.

Cửa ra vào Phủ Đệ treo một cái bảng hiệu cực kỳ khí phái.

Đinh Phủ!

- Đinh Dũng, ngươi ở nơi này?

Đinh Hàm kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, ta ở đây.

Đinh Dũng nói đến đây nhìn về phía hai Thị Vệ gác cửa.

- Khách nhân tới, còn không mở cửa?

Hai Thị Vệ kia vội vàng mở đại môn.

Sau khi đại môn được đẩy, ra đám người thấy một tiểu viện hơn ngàn mét vuông.

- Mọi người đi theo ta.

Đinh Dũng cười nói.

Một đoàn người đi theo Đinh Dũng tới tiểu viện, Đinh Dũng an bài đám người ngồi xuống.

Sau khi đoàn người ngồi xuống, mười mấy thị nữ từ bên trong đi ra châm trà cho đám người Đinh Hàm.

- Đinh Dũng, những năm nay, sao ngươi không trở về?

Đinh Hàm ngồi xuống hỏi nhanh vấn đề thắc mắc trong lòng bấy lâu.

- Những năm nay ta một mực đều ở trong quân báo cáo công tác, vốn không có bao nhiêu thời gian trở về. Ba năm trước, ta hướng Quân Bộ xin phép nghỉ trở về một chuyến, kết quả nửa đường gặp một tôn Yêu Thú kinh khủng, may mắn trong tay của ta có một kiện Bí Bảo được Quân Bộ ban cho, nếu không lúc ấy ta đã chết rồi.

Đinh Dũng cười khổ đáp.

Đinh Dũng mới vừa nói đến đây, xa xa vang lên một đạo thanh âm thanh thúy.

- Phu quân, ta nghe Tiểu Thúy nói, người quê nhà ngươi đến hả?

Tu Sĩ toàn trường theo thanh âm nhìn lại, nơi xa có một phụ nhân tuổi trẻ đi tới.

Phụ nhân tuổi trẻ ăn mặc cực kỳ xa hoa, mỉm cười đi đến.

Thế nhưng đợi đến khi phụ nhân trẻ tuổi thấy rõ một đoàn người bên người Đinh Dũng, tiếu dung trên mặt liền thu liễm.

- Thu Điệp, ta giới thiệu một chút, vị này chính là Gia Gia ta.

Đinh Dũng tiến lên bên người phụ nhân trẻ tuổi, muốn dắt tay nàng.

Thế nhưng nữ tử gọi Thu Điệp lại tránh tay hắn ra.

- Ngươi không phải nói cho ta biết Gia Gia ngươi là danh môn vọng tộc sao?

Ánh mắt Thu Điệp sắc bén nhìn Đinh Dũng, nói:

- Thế nhưng tại sao ta cảm thấy Gia Gia ngươi rất quê mùa vậy?

- Ta.

Trong lúc nhất thời Đinh Dũng không biết nên trả lời như thế nào?

Ba!

Một bàn tay Thu Điệp đánh vào trên mặt hắn.

- Đinh Dũng, ngươi dám gạt ta?

Thu Điệp tức giận quát.

- Ngươi —— Thu Điệp, ngươi quá phận.

Đinh Dũng nói thế nào cũng là người Quân Bộ, người trong đó ai không có một chút huyết tính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận