Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1647: Nhục nhã

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Diệp Công Tử đến cùng có thân phận gì?

Thu Điệp hỏi ra vấn đề này.

- Ta chỉ có thể nói bốn chữ. thâm bất khả trắc.

Đinh Hàm bình tĩnh đáp.

- Chúng ta không có hi vọng có được Trang Viên này sao?

Thu Điệp không cam lòng hỏi tiếp.

- Trang Viên này xưa nay không phải của chúng ta.

Đinh Hàm dừng một chút nói tiếp.

- Đinh Dũng, sau này ngươi đến gặp ta có thể, nhưng không được dẫn theo nàng tới.

- Tại sao?

Đinh Dũng khẽ giật mình hỏi.

- Bởi vì Diệp Công Tử nhìn nàng không vừa mắt.

Đinh Hàm nhìn Đinh Dũng nói.

- Chỉ vì lý do này?

- Gia gia.

- Ngươi cảm thấy chúng ta là chủ nhân của Tử Kinh Trang Viên hả?

Đinh Hàm khẽ lắc đầu.

- Diệp Công Tử đáng thương chúng ta mới thu lưu chúng ta thôi.

- Nhưng ngươi là Tộc trưởng.

- Chức tộc trưởng này của ta chưa từng có bao nhiêu quyền lợi, giờ cả thôn xóm chỉ nghe lời Diệp Công Tử.

Đinh Hàm trầm giọng nói:

- Bao gồm cả bản thân ta, xem Diệp Công Tử là người đứng đầu.

- Các ngươi cam tâm tình nguyện làm tôi tớ?

Thu Điệp có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Diệp Công Tử chưa từng coi chúng ta như tôi tớ, thôn chúng ta hơn tám trăm người mỗi người đều có công việc, bao gồm cả ta.

Đinh Hàm nhìn Thu Điệp nói:

- Đương nhiên công việc của chúng ta đều rất đơn giản, cũng rất nhẹ nhàng. Thật ra, chúng ta làm công việc đều vì chính mình phục vụ.

- Diệp Công Tử xưa nay không để chúng ta phục thị.

- Chúng ta mỗi tháng đều có tiền lương.

- Nhiệm vụ của ta là giám sát tộc nhân có chăm chỉ làm việc hay không?

- Ngươi đoán ta mỗi ngày bao nhiêu Tiên Thạch?

Đinh Dũng suy nghĩ một chút mở lời.

- Một trăm?

Thật ra, dưới tình huống bình thường, không có người nào tìm Đinh Hàm cả.

Nhưng Đinh Dũng cảm thấy Diệp Hạo nhân nghĩa có lẽ sẽ cho một trăm, dù sao gia gia mình vô luận như thế nào cũng có chức tộc trưởng.

- Ít.

- Ít?

Nghe Đinh Hàm nói vậy, Đinh Dũng thăm dò tiếp.

- Hai trăm.

- Quá ít.

Lần này, Đinh Dũng nhìn thấy Đinh Hàm dùng từ.

Quá ít?

- Năm trăm?

- Quá ít?

Lần này Đinh Dũng kinh trụ.

Năm trăm vẫn còn quá ít?

- Gia gia, người đừng nói cho ta là mỗi ngày người nhận một ngàn nhé?

Đinh Dũng trợn mắt há mồm nói.

- Đúng vậy.

Đinh Hàm nhẹ gật đầu.

- Có phải hắn điên rồi?

Thu Điệp nhịn không được thốt.

- Ta thụ phong Tử Tước, bổng lộc mỗi ngày cũng chỉ có hai ngàn.

Đinh Dũng nói câu này, trong lòng sinh ra một cảm giác không công bằng.

Cho dù Đinh Dũng cũng biết mình không nên ghen ghét gia gia mình.

Nhưng mình liều sống liều chết, mỗi ngày mới cầm tới hai ngàn Tiên Thạch.

Mà Đinh Hàm dễ dàng lấy được một ngàn Tiên Thạch.

- Cả Diệp phủ, tiền lương thấp nhất là ba trăm.

Đinh Hàm nói thêm một câu khiến hai người Đinh Dũng và Thu Điệp trợn mắt.

Trong lòng Thu Điệp tính toán một cái.

Cả Diệp phủ hơn tám trăm người, mỗi tháng chỉ riêng Tiên Thạch phát lương, phải một hai ngàn vạn.

Tính như vậy, một năm chỉ riêng tiền lương đã đến một hai ức.

Thu Điệp rất muốn biết Diệp Hạo đến cùng nghĩ như thế nào.

Cần tốt với đám người Đinh Hàm như vậy sao?

Đây là hoàn toàn biến tướng cho tiền a?

Thu Điệp không hiểu.

- Đây là lễ vật Trần quản gia chuẩn bị cho ngươi.

Trong tay Đinh Hàm xuất hiện một cái khay, trên khay ngoại trừ có một bộ trường sam màu xanh lam ra, còn có một thanh huyền Chiến Kiếm và một bộ chiến giáp.

- Thiên Tàm Ti chế thành quần áo.

Thu Điệp vừa nhìn đã nhận ra bộ quần áo này do tài liệu gì chế tác.

Tâm thần Đinh Dũng cũng chấn động.

- Bộ quần áo này cần mấy trăm vạn?

- Đối với bộ quần áo, chuôi Chiến Kiếm và chiến giáp này mới trân quý hơn.

Đinh Hàm nhẹ giọng nói:

- Chuôi Chiến Kiếm này là Cực Phẩm Tôn Cấp Đỉnh Phong Chiến Kiếm, nếu bán đấu giá, không năm ba ngàn vạn vốn mua không được; còn chiến giáp cũng là Cực Phẩm Tôn Cấp Đỉnh Phong, nếu bán đấu giá, giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn chuôi Chiến Kiếm.

- Như vậy, cả hai kiện chí bảo này có giá hơn trăm triệu?

Đinh Dũng giật nảy cả mình.

- Nếu không thì sao?

Đinh Hàm nhìn vẻ mặt Đinh Dũng, có một loại cảm giác nhìn đồ nhà quê.

Chuyện này chỉ có thể nói trong một năm nay, Đinh Hàm kiến thức quá nhiều đồ vật thần kỳ.

- Trần quản gia vì sao lại đưa Đinh Dũng thứ quý giá như thế?

Thu Điệp lại có chút ghen ghét hỏi.

- Hẳn ngươi cảm thấy Trần quản sự cố ý như thế?

Đinh Hàm nghe đến đó khẽ lắc đầu.

- Trần quản gia sở dĩ chuẩn bị phần lễ vật này, vì Diệp Công Tử đặc biệt giao phó, nếu không nàng sẽ không quản việc này đâu?

- Một quản gia có gì cao ngạo?

- Vừa rồi Thạch Hầu kia các ngươi cũng thấy nó đáng sợ cỡ nào chứ? Đinh Dũng dù toàn lực ứng phó cũng không phải đối thủ của nó, nhưng các ngươi biết Thạch Hầu kia đối mặt Trần quản gia thì biểu tình gì không? Lấy lòng.

Đinh Hàm nhìn Thu Điệp nói:

- Loại lấy lòng kia là thật lòng, ngươi không ngại suy nghĩ nguyên nhân một chút.

Dừng lại một hồi, trong tay Đinh Hàm lại xuất hiện một khay.

Trên khay này có một bộ váy tản ra nhàn nhạt lưu quang.

Thu Điệp nhìn thoáng qua, hô hấp trở nên trở nên dồn dập:

- Váy do Thiên Tàm Ti chế tác? Cái này —— cho ta sao?

- Trong mắt của ngươi chỉ có chiếc váy thôi à?

Đinh Hàm đối với Thu Điệp càng thêm thất vọng.

Lúc này, Thu Điệp mới nhìn thấy trên khay còn có một bộ trang sức tinh mỹ.

Bộ trang sức này chạm trổ cực kì tinh xảo, cho người ta một cảm giác cảnh đẹp, ý vui.

- Cái này cũng cho ta sao?

- Ngươi nhìn ra bộ này đồ trang sức dùng cái gì làm ra?

Đinh Hàm không trả lời mà hỏi lại.

- Xích Kim.

Đinh Dũng cầm lấy một bộ vòng tay, nhìn một hồi hoảng sợ bật thốt.

- Xích Kim dùng để chế tạo Tôn Cấp quyển trục?

Thu Điệp cũng biến sắc.

Xích Kim trân quý thế nào?

- Bộ trang sức này của ngươi có thể chế tạo ra ba quyển trục Tôn cấp không có vấn đề gì.

Đinh Hàm nhẹ giọng nói tiếp.

- Vẻn vẹn vật liệu tạo ra bộ trang sức này đã cao tới ba ngàn vạn, nhưng trân quý nhất của chúng nằm ở Phù Văn được gia công lên kìa.

- Dây chuyền ẩn chứa Phù Văn chuyên phòng thủ, cho dù cường giả Tôn Cấp Đỉnh Phong ra tay, cũng có thể bảo vệ ngươi ba lần; hai khuyên tai ẩn chứa Phù Văn công kích, Tôn Cấp Cao Giai đều có thể oanh sát; dây chuyền ẩn chứa Không Gian Phù Văn, có thể lập tức đưa ngươi đến phương viên ba ngàn dặm.

Theo lời Đinh Hàm nói ra, hai mắt Thu Điệp ngày càng sáng.

- Trần quản gia, có lòng rồi.

Thu Điệp định đưa tay nhận lấy.

Nhưng Đinh Hàm lại lật tay một cái thu khay vào.

- Trần quản gia đúng thật có lòng, nhưng ngươi không nên chọc giận Diệp Công Tử.

Đinh Hàm nhìn Thu Điệp than nhẹ.

- Trần quản gia nói trước khi đi có thể cho ngươi xem thử.

- Cái gì?

Thu Điệp có loại cảm giác bị nhục nhã thật sâu.

Phần lễ vật này, nàng có muốn?

Rất muốn!

Cho dù phụ thân nàng là Bá Tước, nàng cũng muốn.

Bởi vì phụ thân của nàng cũng không nỡ cho những thứ này.

Nhưng ai có thể ngờ Trần Nguyệt Lan chỉ cho nàng nhìn nhưng lại không cho?

Đây không phải nhục nhã thì là cái gì?

- Ta muốn giết nàng.

Thu Điệp thấp giọng gầm thét.

- Ngươi muốn giết ai?

Thu Điệp vừa nói xong, Thạch Hầu vừa mới hóa thành tảng đá lần nữa hiển hiện ra, khác biệt lần này trong mắt Thạch Hầu phóng ra từng đạo sát ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận