Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1654: Lưu dân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Một tháng sau, đại quân của Yêu Tộc và Ma Tộc bị tiêu diệt một lượng lớn, thi thể chất chồng , cuối cùng cũng không cam lòng rút lui. Để thắng được trận chiến tranh nàym Nhân Tộc đã sử dụng sạch hết ba vạn Chủ Cấp Chiến Đấu Khí Giới và ba ngàn Tôn Cấp khí giới, để tiếp tục chiến đấu ,Tử Kinh không thể không lấy ra thêm ra ba vạn Chủ Cấp Khí Giới và ba ngàn Tôn Cấp Khí Giới, nhưng dù vậy cũng tiêu hao khoảng mười vạn Tướng Sĩ mới đuổi được hai đại Tộc.

Toàn dân nô nức.

Toàn bộ Thần Thành tiếng kêu vang khắp nơi.

Mà Tử Kinh ban phát phần thưởng xuống, Thần Thành khôi phục lại sức sống như trước.

Nhưng nàng lại vì kim tiền mà phát sầu.

Diệp Hạo cho nàng hơn ba ngàn ức, trong nháy mắt chỉ còn lại ba trăm ức.

Kỳ thật Thần Thành xuất hiện khủng hoảng kinh tế chủ yếu do Thiên Địa tài nguyên thiếu thốn.

Chuyện như vậy cho dù ai làm Thành Chủ cũng không giải quyết được vấn đề này.

Nhưng mà chuyện này cũng không có quan hệ gì với Diệp Hạo.

Diệp Hạo dẫn Tử Kinh về đến tiểu viện thì bắt đầu tu luyện.

Hắn hiện tại tu luyện Thể Thuật.

Vĩnh Thế Bất Hủ!

Vĩnh Thế Bất Hủ là một thiên Thể Thuật Thiên Cấp Cửu Phẩm.

Đứng đầu trong Thần Thành.

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Rất nhiều tu sĩ trong tiểu viện của Tử Kinh đều cảm thấy Diệp Hạo sẽ sớm xuất quan .

Nhưng mà cửa Tu Luyện thất của hắn vẫn đóng im lìm.

Bốn năm!

Năm năm!

Sáu năm!

Lúc Diệp Hạo xuất quan cũng đã mười năm sau.

Diệp Hạo ra khỏi Tu Luyện Thất thì vô ý nhìn thoáng qua tiểu viện bên cạnh.

Bên trong Tiểu viện rỗng tuếch.

Diệp Hạo cũng không lấy làm lạ, đi về phía đại sảnh.

Đi chưa được bao xa, một thiếu nữ nhìn thấy Diệp Hạo liền rói rít chạy tới :

-Diệp Công Tử, người xuất quan rồi ?

-Ừm.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

-Diệp Công Tử, xảy ra chuyện rồi .

-Chuyện gì?

-Có lưu dân tấn công Trang Viên.

Nghe được tin này Diệp Hạo không thèm để ý mà nói :

-Những lưu dân kia cũng không xông vào được .

-Họ không vào được nhưng mõi ngày đều đến đây quấy phá .

Diệp Hạo không khỏi nhíu mày lại.

-Chuyện như thế nào ?

Diệp Hạo nói xong, đi tới cửa ra vào.

Lúc đi đến cửa, Diệp Hạo thấy có mấy ngàn lưu dân đang bị cản bên ngoài .

Những lưu dân này hung hãn không sợ chết tất công cửa phủ, nhưng mà lại bị Trận Pháp dội ngược trở ra .

-Đinh Hàm, chuyện thế nào ?

Diệp Hạo nhìn thấy Đinh Hàm ở cửa ra vào, hỏi.

-Công Tử, những lưu dân này như chó dại ấy, có lúc ta thật sự muốn giết hết bọn họ.

Đinh Hàm tức giận quát.

-Bọn họ tới cửa ăn xin, chúng ta cho đồ ăn. Nhưng mà cho đồ ăn rồi bọn họ lại muốn Tiên Thạch, vậy cho bọn họ Tiên Thạch. Nhưng mà ai ngờ bọn họ quá đáng hơn, lại tấn công Trang Viên chúng ta, kêu gào nói chúng ta lũng đoạn tài nguyên. Ta lũng đoạn cái đầu chúng.

-Công Tử, ta từng cảm thấy lưu dân rất đáng thương, nhưng mà bây giờ phát hiện không phải vậy? Lúc Tiểu Hồng đưa đồ ăn cho họ, ngươi đoán bọn chúng làm gì? Mấy tên lưu dân đó nhào vào muốn huỷ hoại Tiểu Hồng, Tiểu Hồng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, họ sao có thể hạ thủ?

Một phụ nhân căm giận bất bình nói :

-Cũng may Thạch Sư kịp thời ra tay tiêu diệt mấy tên khốn đó .

Diệp Hạo nghe xong, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra .

Hắn đi ra cửa phủ ánh mắt nóng bỏng nói :

-Cho các ngươi một phút biến khỏi Tử Kinh Trang Viên.

-Kêu chúng ta đi sao , ngươi mơ đi .

Một thanh niên đội mũ vải rách rưới cười lạnh nói :

- Tử Kinh Trang Viên Các ngươi nếu không giao hung thủ ra, mỗi ngày chúng ta đều đến đây náo loạn .

Rắc!

Đại thủ Diệp Hạo đánh về phía đầu thanh niên kia, hắn không có bất kỳ sức phản kháng nào đã bất đắc dĩ quỳ trên mặt đất, sau đó Diệp Hạo rút ký ức hắn ra. Vài hơi thở sau, Diệp Hạo lấy ký ức của thanh niên dùng Tinh Thần ba động truyền cho tất cả lưu dân ở đây cùng biết .

-Vì ba mươi viên Tiên Thạch mà bán thê tử? Ngấp nghé sắc đẹp vợ huynh đệ mình mà ra tay giết hại ?

Diệp Hạo cười lạnh nói :

-Người cặn bã như vậy mà cũng dám nói đòi lại chính nghĩa công bằng?

Nói xong Diệp Hạo vung tay lên, đầu thanh niên kia bị chém treo lơ lững trước bụng .

Cảnh này kinh sợ toàn bộ lưu dân.

Ánh mắt họ lộ ra vẻ kiêng kỵ , số ít lưu dân thập thò lùi về sau.

-Muốn đi?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

-Dám tấn công Phủ Đệ ta, không trả giá một chút sao được?

Nói xong hai mắt Diệp Hạo toát ra màu tím sậm.

Diệp Hạo không cảm thấy đám lưu dân này vô tội.

Tử Kinh Trang Viên nếu không có một chút thủ đoạn thì kết quả sẽ như thế nào?

Bọn họ chắc sẽ giết nam, hại nữ Phủ Đệ hắn .

Từ xưa đến nay, lưu dân thường có móc nói trộm cướp .

Lấy công bằng chính nghĩa nguỵ trang, làm ra đủ chuyện thương thiên hại lý .

Tất cả mấy ngàn lưu dân toàn bộ đều đón nhận ánh mắt Diệp Hạo, sau một khắc ý thức bọn họ không còn chịu sự khống chế của mình nữa .

- Ba ngày trước ta vì mười viên Tiên Thạch thọc một đao giết chết Lão Trương, Lão Trương kia cũng là người sắp chết, dù sao cũng không dùng được, không bằng tiện nghi ta.

- Hai ngày trước ta lén hạ độc Lão Tôn, không đến một tuần Lão Tôn sẽ về chầu trời, đến lúc đó khuê nữ Lão Tôn chính là của ta.

- Nửa tháng trước, chúng ta xông vào nhà một thường dân, nữ nhân bình dân đó rất xinh đẹp, ta và mấy huynh đệ thương lượng đã giết trượng phu nàng, đáng tiếc nữ nhân kia thà chết cũng không theo, cắt đứt tâm mạnh của mình, thế nhưng nữ nhân ngu ngốc kia làm vậy tưởng có tác dụng, mấy huynh đệ chúng ta vẫn chiếm hữu nàng, mùi vị đó ta đến giờ vẫn không thể quên được .

Những lưu dân này thật kinh khủng.

Bởi vì bọn chúng đều nói ra hết bí mật trong lòng.

Hoàn toàn không khống chế được nữa.

Đến lúc lưu dân đều bọc lộ hết bí ẩn xấu xa trong nội tâm mình ra, tử sắc trong mắt Diệp Hạo cũng tiêu tán.

-Một phần ba làm qua chuyện hạ lưu vô sỉ , một phần ba từng làm qua chuyện sai trái, chỉ có một phần ba coi như có chút trong sạch.

Diệp Hạo nói đến đây, nhìn về phía Trần Nguyệt Lan nói :

-Báo quan đi .

Trần Nguyệt Lan rất nhanh đã rời đi.

Ba phút sau , mười mấy tên Tướng Sĩ người khoác Khải Giáp đã đến nơi.

Tướng Sĩ Cầm đầu nhìn thấy tên thanh niên bị Diệp Hạo chém sắc mặt không khỏi thay đổi

-Là ai động thủ ?

-Là ta .

Diệp Hạo thản nhiên nói.

-Thần Thành cấm giết người, ngươi không biết sao?

Tướng Sĩ kia nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

-Bởi vì hắn đáng chết.

-Cho dù đáng chết cũng nên do chúng ta điều tra phán quyết mới hành hình .

Tướng Sĩ kia nói xong vung tay lên hai Tướng Sĩ bên cạnh đi tới chỗ Diệp Hạo, trong đó một Tướng Sĩ lấy ra một bộ xiềng xích chuẩn bị còng Diệp Hạo lại.

-Cút .

Diệp Hạo ánh mắt lóe lên.

Hai Tướng Sĩ kia té nhào ra đất lăn qua một bên.

-Ngươi dám tập kích Thị Vệ Thần Thành?

Tướng Sĩ kia chỉ Diệp Hạo nói :

-Tập kích đó thì sao ? Ngươi làm gì ta?

Diệp Hạo lạnh lùng nói:

-Ta muốn hỏi lúc đám lưu dân này nhiều lần tấn công Diệp Phủ , các ngươi đang làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận