Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1655: Khoáng Mạch

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

-Vậy ngươi có biết nếu không có công tử nhà ta, thành chủ đại nhân nhà ngươi lấy đâu ra tài chính ?

Trần Nguyệt Lan nhìn Tướng Sĩ kia hùng hổ dọa người cười lạnh nói.

-Có ý gì?

Tướng Sĩ kia khẽ giật mình hỏi lại.

- Công Tử nhà ta trước sau cung cấp cho Thần Thành hơn ba ngàn ức Tiên Thạch còn có rất nhiều Chiến Đấu Khí Giới, nếu không phải sớm có những Tiên Thạch và Chiến Đấu Khí Giới này thì các ngươi chỉ có nước đợi đến lúc thành trì bị diệt vong.

Trần Nguyệt Lan gằn từng chữ nói.

-Ngươi có biết thế nào gọi có mắt mà không có tròng không? Tướng sĩ bên cạnh ngươi là như vậy đấy

-Ngươi xác định không phải đang đùa ta?

Tướng Sĩ kia rõ ràng không tin.

Cũng không phải một trăm vạn càng không phải một ngàn vạn a!

Diệp Hạo làm sao có thể xuất ra nhiều Tiên Thạch như vậy?

-Hắn không có lừa ngươi.

Lúc này Dạ Tuyền thân mặc thanh y bồng bềnh đi tới.

-Dạ Tiểu Thư.

Tướng Sĩ kia vội vàng hành lễ với Dạ Tuyền .

-Các ngươi dẫn những lưu dân này đi đi.

Dạ Tuyền nói khẽ :

-Có vấn đề cứ nghiêm trị theo quy định .

-Vậy còn lưu dân này?

Tướng Sĩ kia chỉ tên lưu dân bị Diệp Hạo giết .

-Tấn công Bá Tước, theo tội đáng chém.

Dạ Tuyền trầm giọng nói.

-Bá Tước?

Tướng Sĩ kia giật mình nói.

Công Hầu Bá Tử Nam.

Danh xưng Bá Tước đại biểu cho giai cấp quyền quý chân chính .

Đồng thời cũng chỉ có Tiên Vương Cao Giai mới có tư cách trao tặng tước vị Bá Tước này.

Diệp Hạo có tài có đức gì mà không phải Tiên Vương cũng được trao tặng Tước Vị tôn quý như thế?

Tướng Sĩ kia chợt nghĩ đến những lời mà Trần Nguyệt Lan vừa nói .

Chẳng lẽ đều là thật?

Tài chính và Chiến Đấu Khí Giới nhiều như vậy đều do một tay Diệp Hạo cung cấp?

Tướng Sĩ kia vội vàng hành lễ với Diệp Hạo :

-Bái kiến Bá Tước đại nhân.

Diệp Hạo phất phất tay nói :

-Đi thôi.

Tướng Sĩ này làm vậy cũng không có gì sai .

Hắn làm việc theo nguyên tắc .

Diệp Hạo dù trong lòng khó chịu cũng không tiện làm khó dễ người ta.

-Diệp Công Tử, ta rất xin lỗi vì để xảy ra chuyện này!

Dạ Tuyền nhìn Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

-Nhìn Tinh Thần ngươi có chút mỏi mệt, đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo kinh nghi bất định hỏi.

-Thành Chủ đại nhân mất tích rồi .

-Mất tích?

Diệp Hạo giật mình nói.

-Một năm trước, Tầm Bảo Tiên Vương phát hiện một mỏ Khoáng Mạch ở Hắc Thành.

Dạ Tuyền trầm giọng nói:

-Trong mỏ quặng đó moi ra lượng lớn Thượng Phẩm Tiên Thạch.

-Thượng Phẩm Tiên Thạch?

Diệp Hạo kinh trụ

-Bây giờ vẫn còn có Mỏ Khoáng Thượng Phẩm Tiên Thạch?

-Theo lý thuyết thì không thể có, nhưng mà đối mặt với Khoáng Mạch như vậy, ai có thể bình tĩnh ?

Dạ Tuyền cười khổ nói:

-Tiểu Thư lúc vào dẫn theo ba ngàn Tướng Sĩ, nhưng ba ngày sau đó thì mất liên lạc với nàng.

-Còn ba ngàn tướng sĩ kia?

- Cũng mất liên lạc.

Dạ Tuyền dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

-Thần Thành trước sau phái ra ba chi Tướng Sĩ, nhưng tất cả đều mất liên lạc.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi, nói:

-Cho ta vị trí.

-Ngươi muốn đi?

-Ừm.

-Quá nguy hiểm.

-Ta tự tin đối với thủ đoạn bản thân.

-Tiểu Thư cũng là Tiên Vương Đỉnh Phong, nhưng Tiểu Thư cũng mất tích trong đó .

-Ta có thủ đoạn của ta.

Diệp Hạo nhấn mạnh.

-Ngươi nghĩ kỹ rồi?

Dạ Tuyền nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

-Ngươi đi, khả năng không thể trở về được.

-Nếu ta không trở về thì giúp ta chiếu cố tốt những người trong đình viện này .

Diệp Hạo trầm mặc một lúc, nghiêm túc nhìn Dạ Tuyền nói.

-Ta sẽ.

Dạ Tuyền trầm giọng đáp ứng.

Dạ Tuyền cũng là một Yêu Nghiệt, lại là thiếp thân thị nữ của Tử Kinh , Thần Thành không có bao nhiêu người dám đụng đến nàng .

Dạ Tuyền nói vị trí cho Diệp Hạo rồi quay người vào Diệp Phủ.

Diệp Hạo gọi Tiểu Duyệt đến gian phòng của mình rồi đưa cho nàng một cái Túi Càn Khôn .

-Đây là cái gì?

Tiểu Duyệt tò mò hỏi.

Tiểu Duyệt nói rồi dùng Thần Niệm quét qua, sau một khắc, trong mắt nàng đầy vẻ chấn kinh .

-Cái này —— cái này —— Công Tử, ngươi muốn làm gì?

Tiểu Duyệt kinh trụ.

Bởi vì nàng phát hiện trong Túi Càn Khôn có ba ngàn ức Trung Phẩm Tiên Thạch.

-Nếu mười năm sau ta không trở về thì Diệp Phủ do ngươi chấp chưởng.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Duyệt nói khẽ:

-Những năm nay tu vi ngươi cũng đã đến Tiên Tôn Cao Giai, một nữa đặt chân đến Tiên Vương cũng không vấn đề gì .

-Công Tử, ngươi muốn đi đâu?

Tiểu Duyệt hoảng sợ hỏi.

- Một nơi tương đối nguy hiểm .

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

-Ta không biết lúc nào có thể trở về, bởi vậy trước khi đi ta nên sắp xếp một chút .

Sau đó Diệp Hạo lấy trận pháp của Diệp Phủ truyền thụ cho Tiểu Duyệt.

Rồi gọi Thạch Hầu và Thạch Sư Thạch Linh đến.

-Những ngày ta không ở đây, các ngươi phải nghe lời Tiểu Duyệt .

-Tuân mệnh.

Thạch Hầu rối rít đáp lời.

Thạch Linh suy nghĩ tương đối đơn giản.

Không có nhiều tâm địa gian xảo.

Bởi vậy Diệp Hạo lại khuyên bảo đám người Thạch Hầu nếu Tiểu Duyệt rời đi thì cũng để nàng rời khỏi.

Nhưng bọn họ muốn ở Diệp Phủ chờ Diệp Hạo trở về.

Sau đó Diệp Hạo lại cho Thạch Hầu ba ngàn ức Tiên Thạch.

Chuyện này cũng đề phòng tình huống bất trắc .

Lúc sắp xếp ổn thỏa đâu đó, Diệp Hạo gọi hơn tám trăm người trong Diệp Phủ tập trung lại .

-Những ngày ta không có ở đây thì Tiểu Duyệt tạm thời là Phủ Chủ.

Diệp Hạo nói khẽ.

Quyết định này của Diệp Hạo khiến trên dưới trong phủ đều trở nên sợ hãi.

Kỳ thật nhiều năm trước bọn họ đã nhìn thấy Diệp Hạo cố ý bồi dưỡng Tiểu Duyệt.

Bởi vì trước đó Quản Gia là Trần Nguyệt Lan, sau một thời gian Trần Nguyệt Lan dần dần bàn giao công việc cho Tiểu Duyệt.

Như vậy có ý gì?

Bọn họ thế nào không nhìn ra?

Chỉ là ai cũng không ngờ được ngày này lại tới sớm như vậy ?

-Lần này ta muốn xâm nhập hiểm địa, bởi vậy ta cũng không biết lúc nào trở về?

Diệp Hạo dặn dò cặn kẽ đám người Đinh Hàm một số việc rồi dẫn theo Trần Nguyệt Lan rời đi.

Trần Nguyệt Lan không phải người của thế giới này .

Bởi vậy không cần thiết phải ở lại đây ?

Sau khi rời khỏi Diệp Phủ, Diệp Hạo theo hướng Dạ Tuyền chỉ đi về phía Hắc Thành .

Hắc Thành nhiều năm trước cũng là một tòa Thành Trì.

Sau đó Linh Mạch khô kiệt, Nhân Tộc không thể không rời khỏi .

Diệp Hạo nhìn toà Thành Trì xa xa trước mặt, cảm thấy nó như một quái thú muốn nuốt lấy người khác.

Trong lòng Diệp Hạo cảm thấy nguy hiễm cực lớn.

Nhưng dừng lại một chút, hắn vẫn đi về phía đó.

Rất nhanh Diệp Hạo tìm đến cửa vào Khoáng Mạch .

Cửa vào thẳm, nhìn không được bao xa.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm nhưng vẫn thả người nhảy xuống.

Rất sâu!

Diệp Hạo không có vận dụng Pháp Lực.

Nhưng mà rơi tự do như vậy qua một khắc vẫn chưa chạm được mặt đất .

Một lúc sau, Diệp Hạo thấy được một viên Tiên Thạch phát ra ánh sáng lập lè .

Diệp Hạo không khỏi ngừng lại giữa không trung .

Đưa tay chụp lấy khối Tiên Thạch kia thì phát hiện nó chính là Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Diệp Hạo lập tức nhìn bốn phía xung quanh .

Hắn thấy từng đạo quang huy đang phát ra .

Diệp Hạo biết rõ đây đều là quang huy do Thượng Phẩm Tiên Thạch phát ra.

-Những Tiên Thạch này không có một vạn cũng có hơn tám ngàn.

Diệp Hạo nhìn bốn phía lẩm bẩm. một vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch tương đương với một trăm vạn Trung Phẩm Tiên Thạch a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận