Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1656: Đặt chân đến Tiên Vương

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Diệp Hạo không đi đào Thượng Phẩm Tiên Thạch vì hắn đến đây cũng không phải vì Tiên Thạch.

Diệp Hạo bay lên cao, hắn muốn nhìn xem có dấu viết đào móc hay không.

Thế nhưng sau một khắc, sắc mặt Diệp Hạo thay đổi, hắn để ý tới phía trên như có một đạo lực vô hình, cỗ lực lượng này ngăn cản Diệp Hạo phi thăng lên trên.

Nói cách khác, Diệp Hạo chỉ có thể hạ thấp.

Diệp Hạo ra quyền.

Nỗ lực đánh xuyên qua.

Nhưng cỗ lực lượng vô hình kia giống như lĩnh vực căn bản phá không được.

Diệp Hạo trầm mặc thật lâu đành phải đi xuống.

Càng đi càng sâu!

Không có điểm dừng!

Diệp Hạo cắn răng một cái, vận dụng pháp lực điên cuồng đi sâu xuống mặt đất.

Lấy tu vi Diệp Hạo lúc này chỉ một lần hô hấp đã có thể đi nghìn vạn dặm.

Nhưng Diệp Hạo kinh ngạc phát hiện dù đã đi sâu xuống được một khắc đồng hồ, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu dừng.

Làm sao có thể?

Thế giới này dù lớn thì có thể lớn đến mức nào?

- Không Gian Chi Thuật sao?

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Nghĩ như vậy, Diệp Hạo cảm ứng lên Không Gian Áo Nghĩa bốn phía.

Thời gian dần trôi, trong mắt Diệp Hạo dần lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Bởi vì Diệp Hạo không hề cảm ứng được bất kỳ Không Gian Áo Nghĩa gì.

- Chẳng lẽ có một nơi sâu như vậy?

Hiện tại Diệp Hạo cũng không thể khẳng định.

Đương nhiên cũng có khả năng, Không Gian Áo Nghĩa quá tinh diệu khiến hắn không cảm ứng được.

Bất quá bây giờ, Diệp Hạo cũng không có biện pháp khác.

Chỉ có thể tiếp tục đi xuống.

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Cứ như vậy qua một tuần, thân hình Diệp Hạo lóe lên đã hóa thành một vệt sáng trở về Tiểu Thiên Địa.

Mẹ nó!

Ta cũng phải nhìn xem ngươi có thể hạ xuống bao lâu?

Diệp Hạo cũng không muốn quản, dứt khoát về Tiểu Thiên Địa.

Để đặt chân đến Tiên Tôn 12 chuyển, Diệp Hạo chuẩn bị dùng Không Chi Áo Nghĩa.

Những năm nay, hắn tu luyện Không Chi Áo Nghĩa cũng đã đến trình độ thuần thục, Diệp Hạo nghĩ đến lúc dùng Không Chi Áo Nghĩa để vượt cảnh giới.

Nhưng Không Chi Áo Nghĩa dù sao cũng là Áo Nghĩa.

Muốn dùng Không Chi Áo Nghĩ tăng lên cần tiêu hao rất nhiều thời gian.

Nhưng hiện tại Diệp Hạo không thiếu nhất chính là thời gian.

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Diệp Hạo ở trong Tiểu Thiên Địa say mê tu hành.

Lúc này, Diệp Hạo phát hiện vẫn chưa đến cùng cực nên tiếp tục tu luyện.

Bảy năm.

Tám năm.

Chín năm.

Chờ đến năm thứ mười, Diệp Hạo phát hiện vẫn chưa rơi xuống cùng, hắn rôt cục cũng xác định.

Xung quanh hắn khẳng định có Không Gian Áo Nghĩa.

Rất có thể từ một không gian này nhảy sang một không gian khác.

Nói cách khác, Diệp Hạo cũng không đi xuống được bao xa.

Diệp Hạo minh bạch lý luận này.

Thế nhưng muốn vượt qua lại không có khả năng.

- Chẳng lẽ mình phải ở trong này tu hành đến Bán Thần?

Diệp Hạo bất đắc dĩ.

Tử Kinh là Tiên Vương đỉnh phong, nhưng cũng không nhảy ra.

Cái này nói rõ cái gì?

Không có tu vi Bán Thần căn bản không có khả năng.

Bán Thần cảnh?

Vừa nghĩ tới cảnh giới này, Diệp Hạo lại có một loại cảm giác nhức trứng.

Muốn đạt đến cảnh giới này không có ngàn năm trở lên làm sao có thể?

Ngàn năm.

Diệp Hạo nghĩ đến đây lại có một loại cảm giác sụp đổ.

Bất quá bây giờ hắn không có biện pháp khác.

Chỉ có con đường tu luyện là có thể đi.

Trầm mặc thật lâu, Diệp Hạo vẫn yên lặng tu luyện.

Bất quá lần này, hắn lại vận dụng Thời Giai Chi Lực mà Thiên Đạo ban cho.

10 năm!

20 năm!

30 năm!

Ngày này, Diệp Hạo mở hai mắt ra.

Sau khi thức tĩnh, toàn thân hắn tuôn ra một đạo ba động rộng lớn.

- Tiên Tôn 12 chuyển.

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Vì cảm ngộ Không Chi Áo Nghĩ nên dùng thời gian 40 năm, rốt cục cũng đặt chân đến cảnh giới này.

Đặt chân đến cảnh giới này Diệp Hạo tùy thời có thể trùng kích lên Tiên Vương.

Bất quá rất nhiều tu sĩ đều đợi đến lúc hoàn toàn quen thuộc cảnh giới, sau đó mới trùng kích.

Diệp Hạo cũng làm như vậy.

Hắn ở Tiên Tôn 12 chuyển ngao luyện 10 năm mới Độ Kiếp chứng đạo.

Nhưng khiến Diệp Hạo không ngờ tới là lúc hắn độ kiếp không những không có khảo nghiệm tâm thần, cũng không có khảo nghiệm nhục thân.

Giống như đột phá một cái đại cảnh giới thuận lợi đặt chân đến Tiên Vương cảnh.

Con mẹ nó, độ cái gì kiếp thế?

Diệp Hạo rất muốn mắng to.

Độ Kiếp vì ngao luyện Thần Niệm, rèn luyện Nhục Thân.

Không có quá trình này làm sao trở nên cường đại?

Điều này khiến cho chiến lực Diệp Hạo không có cường đại như tưởng tượng.

Mà ngay lúc này, trước mắt Diệp Hạo xuất hiện từng đạo đừng cong.

- Đây là cái gì?

Diệp Hạo giật mình.

Chợt Diệp Hạo ý thức được đây chính là đường cong do không gian dựng thành.

Bản thân tại sao có thể thấy được?

Thời điểm Diệp Hạo đang kinh ngạc, hắn đột nhiên nghĩ đến một Thiên Phú Thần Thông mà Thiên Đạo đã ban.

Thu hoạch được năng lực của cảnh giới kế tiếp.

Nói cách khác, bản thân thu được thực lực Bán Thần?

Nghĩ như vậy Diệp Hạo vội vàng nhìn về đường cong bốn phía. Rất nhanh, mỗi tin tức ẩn chứa trong đó đều xuất hiện trong Thức Hải hắn.

Theo lý thuyết, Diệp Hạo không thể lý giải những tin tức này.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại lấy một loại phương thức quỷ dị mà thấu hiểu.

Cứ như vậy không qua bao lâu, thân hình Diệp Hạo lóe lên từ một không gian này nhảy tới không gian kế tiếp.

- Quả nhiên là Không Gian Áo Nghĩa.

Diệp Hạo nghĩ như vậy, không ngừng mà nhảy vọt.

Nhún nhảy vài lần, Diệp Hạo thấy được một đạo thân ảnh đang ngồi khoanh chân tu luyện.

Nhìn thấy đạo thân ảnh này trong mắt Diệp Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Tử Kinh.

Diệp Hạo thả người nhảy đến bên người Tử Kinh, rồi mở miệng hô.

Nghe vậy Tử Kinh mở mắt.

Khi Tử Kinh nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc chấn kinh.

- Sao ngươi lại tới đây?

- Ta nghe Dạ Tuyền nói ngươi ở đây, thế nên ta một đường tìm tới.

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi không biết nơi này nguy hiểm cỡ nào sao?

- Ta đối với bản thân vẫn có chút tự tin.

Diệp Hạo nói đến đây vừa kéo eo thon của Tử Kinh đồng thời nhảy tới không gian kế tiếp.

Tử Kinh vừa muốn phản kháng lại cảm nhận được trên người Diệp Hạo một cỗ ba động rộng lớn như biển.

Cỗ ba động này khiến đáy mắt nàng lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Diệp Thiên, ngươi đặt chân đến Thần Cảnh?

- Thần Cảnh?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Ba động hiện tại của ngươi khẳng định không phải Đệ Tam Cảnh, cường giả Đệ Tam Cảnh Thần Quốc năm đó có không ít, nhưng không có người nào có thể so ba động với ngươi.

Tử Kinh nhìn chằm chằm Diệp Hạo, ngưng tiếng nói.

Diệp Hạo không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Chẳng lẽ bản thân đặt chân đến Tiên Vương cảnh sau đó thu hoạch được năng lực không phải của Bán Thần cảnh?

Mà là của Thần!

Vừa nghĩ tới cảnh giới này, trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ mừng như điên.

Khó trách trước đó Diệp Hạo cảm thấy ba động bản thân còn mạnh hơn so với Cô Độc.

Đây không phải ảo giác.

Mà là thật!

- Đây là một bí mật.

Diệp Hạo nói đến đây đã nhảy sang không gian khác, rất nhanh đã nhìn thấy một vị lão giả.

- Vị kia là Hổ Đoàn Trưởng.

Tử Kinh chỉ vào lão giả nói.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu sau đó nhảy đến bên người vị lão giả.

- Uy.

Thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuồng, Hổ Đoàn Trưởng phủi đất một cái đứng lên, tiếp đó oanh ra một quyền theo bản năng về phía ngực Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận