Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1657: Thần Thạch

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Diệp Hạo thấy lão giả oanh quyền, hai con mắt không khỏi toát ra hai đạo nhật nguyệt thần mang.

Thân thể lão giả lập tức bị cố định tại chỗ.

Không thể động đậy.

Mà ngay lúc này, lão giả mới thấy rõ nữ tử bên người Diệp Hạo.

- Thành Chủ.

Bất quá chợt lão nhìn thấy Diệp Hạo đang ôm eo Tử Kinh.

Tử Kinh theo ánh mắt lão giả thì thấy được bàn tay của Diệp Hạo.

- Còn không buông ra?

Tử Kinh đỏ mặt nói.

Lúc này Diệp Hạo “như trong mộng mới tỉnh” buông lỏng bàn tay đang để trên eo Tử Kinh ra.

- Thành Chủ, đây là có chuyện gì?

- Chúng ta rơi vào bên trong không gian trùng điệp.

Tử Kinh chỉnh sửa một chút quần áo lộn xộn, sau đó trầm giọng nói.

- Vậy chẳng phải chúng ta không trốn thoát được?

Sắc mặt Hổ Bí đại biến.

Kỳ thật trước đó Hổ Bí có chút hoài nghi, nhưng hiện tại được Tử Kinh xác định, trái tim hắn chìm xuống.

- Có thể.

Tử Kinh nói xong, nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Hắn cũng đã đặt chân đến Thần Cảnh.

- Thần Cảnh?

Trong mắt Hổ Bí lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được.

- Trước đó không phải Tiên Tôn cảnh sao?

Diệp Hạo mua Tử Kinh Trang Viên, toàn bộ quyền quý Thần Thành đều phái thám tử đi điều tra.

Quân Đoàn Trưởng Hổ Bí cũng không ngoại lệ.

- Ta không phải chân chính đặt chân lên Thần Cảnh.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Không lâu nữa ta sẽ rơi xuống, bởi vậy chúng ta nhất định phải thừa dịp khoảng thời gian này mà ra ngoài.

Diệp Hạo nói đến đây vung tay lên, bao vây Hổ Bí lại, tiếp lấy thuần thục ôm vòng eo Tử Kinh nhảy tới không gian phía xa.

Tử Kinh trừng Diệp Hạo một cái thấp giọng nói.

- Ngươi có phải ôm đến nghiện rồi hay không?

- Không ôm eo ngươi thì ôm chỗ nào?

Diệp Hạo rất “ kinh ngạc” nhìn Tử Kinh nói.

Tử Kinh lật Diệp Hạo một cái.

Nàng mới không tin chuyện ma quỷ Diệp Hạo nói.

Ngươi nói ngươi ôm còn được, nhưng ngươi còn vuốt ve làm cái gì?

Diệp Hạo cứ vậy không ngừng nhảy vọt không qua bao lâu đã đến phía dưới Thâm Uyên. Mà khi ba người Diệp Hạo nhìn thấy tràng cảnh trước mắt thì không khỏi kinh trụ.

Một tinh không rộng lớn.

Khác biệt là tinh không trở nên tĩnh mịch, nặng nền không hề có sự sống.

Cho người ta có một loại cảm giác lẻ loi trơ trọi.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo lẩm bẩm.

- Đây là Thức Hải ta.

Lúc này, một đạo thanh âm già nua vang lên trong tai Diệp Hạo.

- Người nào?

Lông tơ toàn thân Diệp Hạo nháy mắt nổ tung.

- Không ngờ Thần Linh ngoại lai thế giới sẽ đi tới nơi này.

Đạo thanh âm già nưa hơi xúc động nói.

- Có lẽ do ông trời không bỏ rơi Nguyên Nhất ta. Không biết đạo hữu có thể thuận tiện cho ta mượn chút tài nguyên giúp ta hồi phục Thức Hải?

- Có chuyện ta phải nói cho tiền bối biết.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, nói.

- Ta chỉ vận dụng Thiên Phú Thần Thông khiến cho bản thân ta thu được năng lực của cảnh giới tiếp theo, nói cách khác qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ trở lại cảnh giới Tiên Vương cảnh.

- Cái này.

Đối phương trầm mặc lại

- Không biết tiền bối cần thứ gì?

- Thần Thạch.

- Tiên Thạch không được sao?

- Hiệu quả Tiên Thạch đối với ta cực kỳ bé nhỏ.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, hạ xuống một dãy núi, tiếp đó đưa tay chạm vào dãy núi.

Trong mắt Tử Kinh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Diệp Hạo đang làm gì?

Bất quá sau một khắc trong mắt nàng lộ ra vẻ khó tin.

Chỉ thấy ngọn núi dần dần phát ra quang huy chói mắt.

Đến cuối cùng thậm chí còn không thể nhìn gần.

- Đây là Năng Lượng Thạch gì?

Hổ Bí khiếp sợ nói ra.

- Cho dù Thượng Phẩm Tiên Thạch cũng đều kém xa.

- Đây là Thần Thạch.

Lúc này, bên trong thanh âm già nua đầy kinh hỉ.

Chưa đến một lần hô hấp mà đã khiến ngọn núi hoàn toàn hóa thành Thần Thạch.

- Tiền bối, không biết những Thần Thạch này đủ chưa?

Diệp Hạo nhìn về sâu trong thương khung nói khẽ.

- 10 ức Thần Thạch đủ để cho ý thức ta khôi phục rồi.

Đạo thanh âm già nua nói đến đây, ngọn núi Thần Thạch nháy mắt đốt hóa thành năng lượng hùng hồn dũng mãnh lao tới tứ phía.

Thời gian dần qua, Diệp Hạo cảm thấy mảnh Tinh Hải này có một vòng quang trạch.

- Vậy ta lại giúp tiền bối một tay.

Diệp Hạo nói xong lại đi về phía ngọn núi khác, theo việc hắn vận dụng Thượng Thương Chi Thủ, ngọn núi lần nữa hóa thành Thần Thạch.

Mà số lượng Thần Thạch lầ này còn nhiều gấp đôi so với trước đó.

Lập tức Diệp Hạo dùng tay như kiếm cắt xuống một khối ngọn núi to lớn vứt cho Tử Kinh.

Tử Kinh ngạc nhiên nhìn khối ngọn núi trước mặt.

- Cho ta?

- Nếu không thì sao?

Diệp Hạo nói xong cũng cắt xuống một khối bỏ vào Túi Càn Khôn.

Hai khối Diệp Hạo cắt xuống cũng tầm 10 vạn.

Diệp Hạo không phải không thể cắt nhiều hơn.

Nhưng nếu cắt nhiều quá lại không nên.

Bởi vì đợi đến lúc Diệp Hạo rời đi những Thần Thạch này vẫn sẽ ở lại đây.

Cho Tử Kinh quá nhiều Thần Thạch cũng không phải chuyện nên làm.

Phải biết hiện tại Nguyên Nhất còn đang chữa thương, một phần vạn đến lúc đó Nguyên Nhất đánh chủ ý lên người Tử Kinh thì sao?

Đương nhiên khả năng này rất nhỏ, nhưng Diệp Hạo lại không thể không phòng.

Mà ngay lúc này, ngọn núi Thần Thạch thứ hai cung hừng hực bốc cháy.

Bầu trời dần có ánh sáng, biển lớn cũng dần có gợn sóng.

Ba người Diệp Hạo biết Nguyên Nhất đang chữa thương, bởi vậy không ai lại đi quấy rầy hắn.

Ba người Tử Kinh khoanh chân ngồi xuống tu luyện.

Ba người đều tới gần Thần Sơn.

Dù ba người bọn họ không tận lực hấp thu, nhưng dù Thần Sơn tiêu tán Linh Lực vẫn khiến tu vi bọn họ tăng lên như cũ.

Tu vi Tử Kinh đột phá đầu tiên.

Nàng vẫn không hề đột phá bởi vì không có năng lượng đẳng cấp cao duy trì.

Thượng Phẩm Tiên Thạch không phải không thể duy trì, nhưng cần một số lượng cực lớn.

Tử Kinh không đủ điều kiện.

Nhưng hiện tại Tử Kinh cũng không còn cố kỵ nữa.

Nguyên Nhất trước đó nói cần 10 ức Thần Thạch mới có thể hồi sinh Thức Hải, nhưng hiện tại Diệp Hạo đã vì hắn cung cấp 30 ức Tiên Thạch.

Đối phương làm sao sài hết?

Bởi vậy dù Tử Kinh hấp thu một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Mà lúc Tử Kinh đột phá, Hổ Bí lại vượt lên trước một bước đột phá đến Bán Thần cảnh.

Cái này ngược lại không phải nói Hổ Bí cường đại hơn Tử Kinh.

Mà bởi vì tiềm lực Hổ Bí không thâm hậu như Tư Kinh.

Đột phá thành công trong mắt, Hổ Bí đầy vẻ mừng như điên.

Bán Thần cảnh!

Hắn đã chờ rất lâu rồi.

Cứ như vậy đột phá.

Nguyên bản Hổ Bí cảm thấy cả đời này đều không có khả năng đột phá.

Đột phá xong Hổ Bí bắt đầu củng cố Đệ Nhất Cảnh.

Hổ Bí biết rõ nếu củng cố không tốt sẽ ảnh hưởng đến tương lai bản thân.

Mà lúc này, tu vi Diệp Hạo lạo như thủy triều mà lui lại.

Đệ Tam Cảnh!

Đệ Nhị Cảnh!

Đệ Nhất Cảnh!

. . .

Tiên Vương cảnh tam chuyển!

Tiên Vương cảnh nhị chuyển!

Tiên Vương cảnh nhất chuyển!

Khi tu vi đến tình trạng này mới không còn tiếp tục rút nữa.

- Tu vi ngươi…?

Hổ Bí kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Đây mới là cảnh giới thực sự của ta.

Diệp Hạo cười nói.

- Vừa nãy là tạo hóa gì? Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua tạo hóa có thể thu được năng lực kế tiếp a.

Hổ Bí nhìn Diệp Hạo, nhẹ giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận