Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1662: Xử lí

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Bây giờ mặt mũi Dạ Tuyền vẫn còn hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Nàng rất rõ ràng Tử Kinh coi trọng luật pháp bực nào?

Thế nhưng hiện tại Tử Kinh dĩ nhiên nói ra lời không chịu trách nhiệm như thế?

Dạ Tuyền không hiểu.

Nhưng nàng khẳng định, đã có phát sinh sự tình mà mình không biết.

- Không có khả năng.

Hai mắt Đinh Dũng đỏ ngầu.

Dạ Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu.

- Trước đó ta cũng cảm thấy không thể, thế nhưng đây chính là sự thật.

- Bây giờ còn ồn ào.

Một bàn tay Thạch Hầu đánh Nhục Thân Đinh Dũng thành mảnh vỡ, tiếp theo lại tế ra một ngọn đèn dầu.

Ngọn đèn này còn có một cái tên.

Thiên đăng.

Thiên đăng là một ngọn đèn đặc thù.

Nó dùng linh hồn làm nhiên liệu.

Linh Hồn càng cường đại, thời gian thiêu đốt càng dài.

Thạch Hầu giam cầm linh hồn Đinh Dũng vài thiên đăng, Thạch Hầu châm đèn, Đinh Dũng liền hét thảm lên.

Loại thê lương kia khiến cho Tu Sĩ toàn trường biến sắc.

- Nghe nói thống khổ Linh Hồn gấp mười gấp trăm lần Nhục Thân.

- Thời điểm Thiêu đốt Linh Hồn cũng sẽ thiêu đốt ký ức ngươi, trơ mắt nhìn ký ức bản thân bị tiêu diệt, loại đau đớn này không phải ai cũng có thể tiếp nhận được?

- Đáng đời, súc sinh dạng này nên tiếp nhận thống khổ như thế, nếu không sao có thể an ủi những tộc nhân chết.

Dạ Tuyền có chút không đành lòng.

- Không bằng cho hắn thống khoái.

- Chúng ta có thói quen lấy ơn báo oán, coi như người xấu thì chúng ta luôn cho họ con đường để làm lại cuộc đời.

Diệp Hạo nhìn Dạ Tuyền, nhàn nhạt nói.

- Nhưng trải qua ngàn vạn năm kinh lịch nói cho chúng ta biết, lấy ơn báo oán phần lớn đều không có kết cục tốt.

- Oan oan tương báo khi nào mới dứt

- Nói như vậy ngươi không bằng nói cho Yêu Tộc cùng Ma Tộc, ngươi nhìn Yêu Tộc cùng Ma Tộc có thể chung sống hoà bình với Nhân Tộc không?

Diệp Hạo lắc đầu.

- Phóng túng người xấu có nghĩ tới những tộc nhân đã chết đi?

- Tâm chúng ta nên tồn tại Thiện Niệm.

- Thiện Niệm để chúng ta thủ hộ tộc nhân, mà không phải cho đám súc sinh độc hại tộc nhân mình.

Diệp Hạo chỉ Đinh Dũng nói.

Dạ Tuyền trầm mặc.

Diệp Hạo nhìn về phía Thạch Hầu:

- Mang theo thiên đăng, chúng ta đi Thu gia.

Thạch Hầu hưng phấn lên tiếng.

- Đến Thu gia có phải có thể tùy tiện trả thù không?

- Người nào ngăn, giết người đó!

Diệp Hạo hơi hơi trầm ngâm rồi lên tiếng.

Chỉ cần ngăn cản sẽ là địch nhân.

Lúc này ai còn quản vô tội hay không?

Thu Điệp nhìn thấy một màn này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi:

- Các ngươi không thể làm vậy.

Thu Điệp không cảm thấy Dạ Tuyền đang nói đùa.

Thu gia trên Triều Đình không phải không có người, muốn động Thu gia, bề trên sẽ biết rõ.

Vấn đề là hiện tại Tử Kinh Thành Chủ đang duy trì, thì người nào lại dám ngăn cản Diệp Hạo?

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn ả mà đi ra ngoài.

Mấy trăm tộc nhân Đinh Gia tự động đi theo phía sau Diệp Hạo.

Thu Điệp cắn răng một cái rồi, bay về Thu gia.

Diệp Hạo cũng không ngăn cản.

Bởi vì Thần Niệm hắn đã sớm khóa chặt trên dưới Thu gia.

Dù một con muỗi cũng không thể chạy thoát.

Sau khi Nguyên Thần Thu Điệp xuất hiện trước đại môn Thu gia, sắc mặt hai Tướng Sĩ canh cửa đại biến.

- Tam Tiểu Thư.

- Tam Tiểu Thư, phát sinh chuyện gì?

Thần sắc Thu Điệp hoảng hốt, nàng không trả lời mà vọt vào trong.

Bên trong đại sảnh Thu gia, Thu Địch đang cùng hai Tướng Quân khoác áo giáp nói chuyện phiếm.

- Lần này Thành Chủ cường thế trở về, chắc sẽ thanh tẩy một nhóm người.

- Ai bảo những gia hỏa này nhảy nhót? Coi Thành Chủ không ở đây thì có thể tùy ý làm bậy?

- Chúng ta lần này dưới sự chỉ huy của Dạ Tuyền đại nhân đã bình định được nội loạn, Thành Chủ đại nhân thế nào cũng thăng chức cho chúng ta.

Bọn họ đang rất cao hứng.

Lần này, bọn họ không để ý mệnh lệnh Quân Đoàn Trưởng mà cưỡng ép xuất binh bình định. Đến lúc đó, Tử Kinh không ban thưởng cho bọn họ không được a.

Mà thời điểm bọn hắn ước mơ tương lai tươi đẹp, Nguyên Thần Thu Điệp xông đến.

- Thu Điệp, đã phát sinh chuyện gì?

Một Tướng Quân nhìn thấy một màn này, phủi đất đứng lên hỏi.

Toàn bộ Thần Thành, người nào không biết Thu Điệp là nữ nhi của Thu Địch.

- Cha, Diệp Thiên muốn giết đến đây.

Thu Điệp gấp rút nói.

- Diệp Thiên?

Thu Địch kinh nghi bất định hỏi lại.

- Diệp Thiên trở về?

- Diệp Thiên vừa mới trở về đã chém giết mấy ngàn tướng sĩ cùng mấy chục thị vệ người phái ra nghe lệnh ta, rồi đập nát nhục thân Đinh Dũng bắt linh hồn hắn đốt thiên đăng, hiện tại đang trên đường đến đây.

- Vô pháp vô thiên.

Trong mắt Thu Địch lộ ra kinh thiên nộ ý.

Những Tướng Sĩ cùng Thị Vệ kia đều là tâm phúc của hắn .

Bây giờ lại bị đồ sát.

- Chém giết Tử Tước Đế Quốc, Diệp Thiên muốn chết.

Một Tướng Quân khác cũng tức giận quát.

Diệp Hạo rõ ràng không coi pháp luật đế quốc ra gì.

Tên Tướng Quân này vừa nói xong, một tiếng oanh vang lên, kiến trúc phá toái, một đôi đại thủ mang theo uy lực hủy thiên diệt địa vỗ tới bọn họ.

- Lớn mật.

- Tự tìm đường chết.

- Làm càn.

Ba vị Tướng Quân và Thu Địch nổi giận.

Bọn họ không hẹn mà cùng xuất thủ.

Nhưng kết quả đối là bọn họ hoàn toàn bị cặp đại thủ kia đánh nhập vào phế tích.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Một đạo lại một đạo thân ảnh xuất hiện trên phế tích.

Sắc mặt tất cả bọn họ đều mặt tái nhợt nhìn một màn này.

Bọn họ đều là Thị Vệ Hầu Phủ.

Thế nhưng ngay cả báo trước nguy cơ, cũng không làm được.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Thu Địch và ba vị Tướng Quân máu me khắp người chạy ra khỏi phế tích, ánh mắt bọn họ lạnh như băng nhìn Diệp Hạo đang đứng chắp tay phía xa.

- Diệp Thiên!

Thu Địch phẫn nộ hét lớn.

Hắn không phẫn nộ được sao?

Đây chính là Phủ Đệ của hắn.

Nhưng giờ lại bị Diệp Hạo đánh nát.

- Dạ đại nhân.

Lúc này, một Tướng Quân thấy được một bóng người xinh đẹp cách đó không xa, kinh nghi hô.

Dạ Tuyền nhìn đạo thân ảnh kia nói:

- Lộ Tướng Quân, nơi này sẽ không có việc gì, ngươi tránh ra là được.



- Cái gì?

Lộ Hoành khẽ giật mình.

- Thu Địch ỷ vào ân sủng Đế Quốc đã cầm binh tiến đánh Diệp Hầu Phủ, khiến rất nhiều người vẫn lạc và trọng thương.

Ngữ khí Dạ Tuyền lạnh như băng nói.

- Hiện tại con rể Thu Địch - Đinh Dũng cũng đã đền tội, mà Đinh Dũng cũng đã thừa nhận bị Thu Địch sai sử.

- Diệp Hầu?

Sắc mặt Lộ Hoành không khỏi thay đổi.

Diệp Hạo từ Túi Càn Khôn lấy ra một Lệnh Bài. Cùng lúc đóm giữa không trung xuất hiện một nghị định bổ nhiệm.

Nhìn thấy một màn này, Lộ Hoành há to miệng không biết nên nói cái gì?

Diệp Hạo cũng là Hầu Gia.

Thu Địch dẫn binh công phạt, ai còn dám xen vào?

- Thu Tướng Quân, xin lỗi.

Lộ Hoành nói xong lui sang một bên.

Một Tướng Quân khác chần chờ một chút cũng yên lặng thối lui qua một bên.

Con mắt Thu Địch gắt gao nhìn nghị định bổ nhiệm kia, thật lâu sau đó nhìn Diệp Hạo nói:

- Ngươi muốn như thế nào?

- Giết người thì đền mạng.

- Ta là Hầu Tước Đế Quốc.

Thu Địch trầm giọng nói:

- Muốn thẩm phán ta, cần trên một phần ba đại lão Nội Các đồng ý.

- Ngươi quên một loại tình huống.

Dạ Tuyền thản nhiên nói.

- Tình huống như thế nào?

- Thành Chủ hỏi đến.

- Thành Chủ muốn giết ta?

Thu Địch kinh ngạc nói:

- Không có khả năng.

- Thu Tướng Quân, chuyện này nháo lớn như vậy, ngươi cảm thấy Thành Chủ không biết?

Dạ Tuyền cười lạnh lên tiếng.

- Ngươi vì tư tâm bản thân, phái binh tiến đánh một Hầu Tước khác, ta muốn biết người nào cho ngươi quyền lợi này?

Trong lời nói Dạ Tuyền tràn ngập sâm nghiêm:

- Thu Tướng Quân, nếu ngươi thức thời bó tay chịu trói, nếu không sẽ xử lí cả Tông Tộc ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận