Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1670: Thủ hộ

Ánh mắt Tiểu Ngư lộ ra vẻ sợ hãi.

Nàng còn muốn nói gì thì Dạ Tuyền đã lạnh lùng lên tiếng:

- Ngoan ngoãn đứng đấy cho ta.

Tiểu Ngư không dám làm gì.

- Lão bản, quần áo gói kỹ chưa?

Lúc này, Diệp Hạo nhìn về phía trung niên phụ nhân nói.

- Tốt —— Đã gói tốt rồi.

Trung niên phụ nhân vội đáp.

- Nhìn xem còn thích cái gì nữa không?

Diệp Hạo cười nói:

- Khó được đi ra ngoài một chuyến.

- Cái này, cái này, còn có cái này.

Dạ Tuyền nhìn một chút rồi bắt đầu chọn.

- Lão bản, gói tất cả lại.

Rất nhanh, Dạ Tuyền chọn hai mươi bốn bộ y phục.

- Nhiêu đây được rồi.

Dạ Tuyền lại nhìn lướt qua sau đó nói.

- Lão bản, bao nhiêu tiền?

Diệp Hạo nhìn trung niên phụ nhân, hỏi.

- Không cần, tất cả miễn phí.

Trung niên phụ nhân vội nói.

Hai vị này là người nào chứ?

Nàng làm sao dám đòi tiền?

- Chúng ta che giấu thân phận của mình cũng vì phòng ngừa xuất hiện loại phiền toái này.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói:

- Cho nên ngươi đừng để cho chúng ta khó xử.

- Nếu các ngươi nhất định phải trả tiền không bằng viết mấy chữ cho cửa hàng ta đi.

Trung niên phụ nhân suy nghĩ một chút nói.

- Viết mấy chữ?

Dạ Tuyền cười nói:

- Ngươi thật biết làm ăn đó.

Nhưng sau đó lại hỏi tiếp:

- Bao nhiêu tiền?

Trung niên phụ nhân nhìn thấy Dạ Tuyền nói vậy đành phải ra cái giá:

- Tổng cộng 6423 vạn.

Diệp Hạo đang định lấy Tiên Thạch ra thì một giọng nói trung khí mười phần từ giữa sân vang lên.

- Tiền này sao có thể để cho Diệp Công Tước trả được?

Vừa dứt lời, thân ảnh Trương Giản Chi xuất hiện trước mắt mọi người.

Sau đó là Trương Cao Phong theo đuôi.

Nhưng lúc này, bộ dáng của hắn cực kì thê thảm.

Mặt bị đánh không còn hình dáng, một cái chân cũng bị cắt ngang, khập khiễng đi phía sau.

- Trương hội trưởng, những ngày gần đây thật dễ chịu nha.

Diệp Hạo cười nói.

- Nếu không có thành chủ đại nhân anh minh lãnh đạo, Công Hội làm sao có thể có phồn hoa như hôm nay?

Trương Giản Chi trầm giọng nói.

- Trương hội trưởng quản lý Công Hội đồng thời cũng nên nhớ dạy bảo dòng dõi của mình một chút.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi nói.

- Trở về ta sẽ cấm túc tiểu tử này mười năm tám năm.

- Ngươi không lo lắng vị hôn thê của tiểu tử này chạy sao?

- Hôn ước hôm nay sẽ giải trừ.

Trương Giản Chi nhìn Tiểu Ngư một chút trầm giọng nói.

Ông ta rất rõ ràng Dạ Tuyền nhìn Tiểu Ngư không vừa mắt.

Nếu Trương gia còn khăng khăng muốn cưới nàng vào cửa, khác nào muốn chết.

Trương Giản Chi là tâm phúc của Tử Kinh, nhưng không phải tâm phúc của Dạ Tuyền.

Tương lai Dạ Tuyền lựa chọn tâm phúc khẳng định sẽ loại bỏ hắn ra.

- Bá phụ.

Tiểu Ngư hoảng sợ hô.

- Trở về nói cho phụ thân ngươi biết.

Trương Giản Chi lạnh lùng nói:

- Sau đó ta sẽ đi từ hôn.

- Cao Phong.

Tiểu Ngư vội vàng nhìn về phía Trương Cao Phong.

Trương Cao Phong há to miệng, nhưng bị ánh mắt uy hiếp của cha, một chữ cũng không dám nói.

Ánh mắt Tiểu Ngư lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Luận thực lực, gia tộc Tiểu Ngư so ra kém Trương gia, vì vậy, nàng và Trương Cao Phong kết hợp là nàng trèo cao.

Hai bên đều đã nói đến chuyện cưới gả.

Bây giờ Trương gia lại muốn hủy hôn.

Có thể tưởng tượng, danh dự Trương gia sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng lớn nhất lại là Tiểu Ngư và gia tộc của nàng.

- Ngày mai ta sẽ để cho người Hộ bộ đến kiểm toán.

Dạ Tuyền thản nhiên nói:

- Tốt, giờ ngươi có thể rời đi.

- Đa tạ đại nhân.

Trương Giản Chi hướng Dạ Tuyền thi lễ một cái sau đó khom người rời đi.

Mà trước khi đi Trương Giản Chi cũng nhìn Diệp Hạo với ánh mắt cảm kích.

Ông ta rất rõ ràng, hôm nay nếu không phải Diệp Hạo đứng ra hòa giải, Dạ Tuyền làm sao cho mình thời gian một ngày chuẩn bị.

Thời gian một ngày này đủ cho Trương Giản Chi bồi đắp đủ một số tài khoản.

Đương nhiên, muốn bồi đủ thì không thể không đánh đổi một số thứ.

Sau khi thanh toán Tiên Thạch, Diệp Hạo bồi tiếp Dạ Tuyền tiếp tục dạo phố.

Hắn đoán đã rất lâu rồi cô nàng không đi dạo phố.

Trước trước sau sau đi dạo bốn phía Thần Thành, Dạ Tuyền mới yên tĩnh.

- Thời gian thật dài không sảng khoái mua đồ như vậy.

Dạ Tuyền duỗi một lưng mỏi nói khẽ.

- Thiên địa đã khôi phục, tình huống cũng dần biến tốt, sau này không cần quá đẻ ý Tiên Thạch.

- Trên người của ta không có bao nhiêu Tiên Thạch?

- Cho ngươi.

Diệp Hạo lấy đưa cho Dạ Tuyền một Túi Càn Khôn.

Thần niệm Dạ Tuyền quét qua không khỏi giật mình.

Dạ Tuyền nhìn thấy cái gì?

Trong Túi Càn Khôn có ba mươi ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Những cái này cho ta?

Dạ Tuyền vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Đúng vậy.

- Ngươi có biết đây là ba mươi ức Thượng Phẩm Tiên Thạch hay không?

Dạ Tuyền nhịn không được hỏi.

Nhiêu đây nếu đổi thành Trung Phẩm Tiên Thạch thì sẽ là côn số ba ngàn tỷ a.

- Biết.

Diệp Hạo cười nói:

- Nữ hài các người thường tiêu xài tương đối lớn, cho nên trên người nhiều chút Tiên Thạch cũng tốt.

- Nhưng đây quá nhiều.

- Có nhiêu này mà nhiều gì?

Diệp Hạo cắt ngang Dạ Tuyền:

- Không ngờ ngươi lại hào sảng như thế

- Ta…

Diệp Hạo đang định nói gì, thì khẽ truyền âm.

- Có người theo dõi ngươi, đừng loạn nhìn, giờ cứ coi như không có chuyện gì xảy ra trở về phủ đệ.

Dạ Tuyền nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó truyền âm cho Diệp Hạo:

- Bao nhiêu?

- Một tôn cao thủ Tiên Vương bát Chuyển của Ẩn Ma Tộc.

Diệp Hạo không để lại dấu vết âm thầm nhìn một cái.

- Ẩn Ma Tộc vậy mà cũng làm phản?

Dạ Tuyền tức giận khẽ quát.

Ẩn Ma tộc là Ma Tộc đầu tiên công khai quy hàng Nhân Tộc.

Ai có thể ngờ, họ lại tham dự vào chuyện này.

- Giờ còn không biết hành vi của một người hay cả Tộc đây.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói:

- Nhưng mà việc cấp bách phải giám sát cả Ẩn Ma tộc.

- Ừm.

Diệp Hạo theo Dạ Tuyền trở lại phủ đệ của nàng sau đó phát hiện có ba cao thủ như có như không giám sát Dạ Tuyền.

- Đi thư phòng của ngươi đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Dạ Tuyền không rõ ràng cho lắm những vẫn dẫn Diệp Hạo đi thư phòng của mình.

- Đưa cánh tay của ngươi đây.

- Ngươi muốn làm gì?

Dạ Tuyền đưa cánh tay ngọc lộ ra.

Diệp Hạo bắt ấn, khắc xuống từng đạo Phù Văn vào cánh tay của Dạ Tuyền.

Những Phù Văn này hóa thành ấn ký một Huyền Vũ và một Chu Tước.

- Tay trái ngươi có Chu Tước ẩn phù một Trận Pháp công kích, vận dụng nói cho dù Tiên Vương cửu Chuyển cũng đỡ không nổi.

Diệp Hạo có chút suy yếu nói.

Vì khắc hoạ đạo Chu Tước ấn ký này, pháp lực cưa hắn đã tiêu hao hầu như không còn.

- Tay phải ngươi có Huyền Vũ ấn phù một Trận Pháp thủ hộ, ngươi gặp nguy hiểm sẽ tự động phát động, cho dù Tiên Vương Đỉnh Phong cũng không thể phá vỡ trong thời gian ngắn.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Còn có thủ đoạn cuối cùng này, cũng là thủ đoạn bảo mệnh của ngươi.

- Cái gì?

Dạ Tuyền nghi hoặc nhìn Diệp Hạo.

Nàng không rõ Diệp Hạo có ý gì?

- Ta đây vì ngươi luyện chế một bộ trang sức.

- Trang sức?

- Bộ trang sức này có công kích, có phòng thủ, có dịch chuyển, cái gì cần có đều có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận