Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1679: Muốn rời đi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

-Ngũ Trưởng Lão.

Thủ Hộ Giả quát ầm lên.

Lúc Thủ Hộ Giả vừa nói xong, bên trong một gian phòng đơn sơ, một thân ảnh cao lớn mở hai mắt ra.

Sau một khắc, ánh mắt hắn phá vỡ trời cao, khi hắn nhìn thấy Thiên Kiếm giữa không trung, thân hình hắn lóe lên biến mất tại chỗ, đến lúc xuất hiện lần nữa đã đến sau lưng Thiên Kiếm, luân động một đôi thiết quyền đánh về phía Thiên Kiếm .

Thiên Kiếm quay người, nghênh đón.

Bịch một tiếng, Thiên Kiếm lui lại và ibước.

Hắn nhìn thân ảnh đối diện, trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè.

Đệ Nhị Cảnh.

Thiên Kiếm không ngờ Ngũ Trưởng Lão Bộ Lạc này lại đặt chân được đến cảnh giới này.

Thật đáng sợ.

Thiên Kiếm không tham chiến mà xoay người rời khỏi.

Mục tiêu của hắn đã đạt được, không cần thiết phải ở lại đây.

Hắn chú ý thực lực của các vị Bán Thần ở đây đang cưỡng ép khôi phục, nếu bị Ngũ Trưởng Lão níu kéo lại dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ để giết.

Ngũ Trưởng Lão đuổi theo.

Nhưng vài phút sau, hắn đã trở về.

-Đuổi theo được không?

Đại Trưởng Lão hỏi.

Ngũ Trưởng Lão lắc đầu.

-Ngươi đi tuần tra đi.

Đại Trưởng Lão trầm ngâm một hồi, nói.

Ngũ Trưởng Lão nhẹ gật đầu quay người rời khỏi.

Ngũ Trưởng Lão không theo lời của Đại Trưởng Lão đi tuần tra, hắn nhanh chóng về tới gian phòng của mình.

Vừa về đến phòng thì khẽ run phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch .

Bản Nguyên Ngũ Trưởng Lão bị trọng thương, những năm nay luôn cố gắng chữa thương, vừa rồi cưỡng ép xuất thủ, lần nữa động đến thương thế, muốn khôi phục nhưng lại không biết cần thời gian bao lâu.

Về phần Đại Trưởng Lão.

Đại Trưởng Lão trong vài phút cũng đã khôi phục không ít.

Bởi vậy, sau khi Ngũ Trưởng Lão rời khỏi, lão quét mắt nhìn bốn phía một cái, trầm giọng nói:

-Thiên Kiếm làm cách nào xông được vào đây ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ chắc hắn đi theo Thánh Nữ vào.

Đại uyên thời gian gần đây không có bất kỳ kẻ nào ra vào.

Ngoại trừ trước đó Đường Phiên Phiên đến.

Không ai hoài nghi Đường Phiên Phiên cấu kết với Thiên Kiếm .

Chuyện như vậy căn bản không tồn tại.

Nếu nói Thiên Kiếm bức bí Đường Phiên Phiên cũng không có khả năng.

Đường Phiên Phiên không sợ chết .

Như vậy chỉ còn lại một khả năng.

Thiên Kiếm âm thầm theo Đường Phiên Phiên đến.

-Đáng tiếc, Cô Độc đạo hữu…

Tru Thiên Kiếm Thần thương cảm lên tiếng.

Bình thường tuy Cô Độc không địch lại Thiên Kiếm, cũng không thể bị Thiên Kiếm thu vào Hồ Lô.

Nhưng vừa rồi năng lượng trong cơ thể Cô Độc đã tiêu hao hết, dưới tình huống như vậy, sao chống đỡ được Thiên Kiếm?

Thiên Kiếm đả thương nặng Cô Độc sau đó lại vận dụng Pháp Bảo thu lấy thi thể hắn, có thể đoán được kết quả của Cô Độc .

Hơn phân nửa không có khả năng may mắn sống sót.

-Ta đi truy sát Thiên Kiếm.

Lúc này Thủ Hộ Giả đứng lên.

Đám người này lúc này mới khiếp sợ phát hiện trong thời gian ngắn ngủi như vậy Thủ Hộ Giả đã khôi phục hơn phân nửa.

Như thế cũng đủ rồi.

Phải biết Thủ Hộ Giả dù gì cũng là Đệ Tam Cảnh Đỉnh Phong.

Hắn dù cho chỉ khôi phục một phần ba, chém giết Thiên Kiếm cũng sẽ không gặp khó khăn nào.

Thủ Hộ Giả rời đi sau đó không bao lâu, Tru Thiên Kiếm Thần cũng đứng dậy đi truy sát Thiên Kiếm.

Rất nhanh Bán Thần có mặt cũng rời đi sạch.

Đương nhiên, bọn họ không thể đều đi truy sát Thiên Kiếm, dù nói thế nào Thiên Kiếm cũng là Đệ Nhị Cảnh, muốn truy sát hắn chí ít cũng phải ở Đệ Nhị Cảnh mới được.

Đệ Nhất Cảnh truy sát chỉ đi nộp mạng cho hắn.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)

. . .

Thời gian Tử Kinh trong Tiểu Thiên Địa cứ thế trôi qua .

Không thể không nói Tử Kinh thật rất xem trọng việc bồi dưỡng chi Tử Vệ này.

Lúc kỳ hạn ba năm đến, Tử Kinh lại thỉnh cầu Diệp Hạo bồi dưỡng bọn họ thêm một chút, Diệp Hạo suy nghĩ một lúc rồi vận dụng Thời Gian Tinh Thạch rèn luyện bọn họ thêm bảy năm.

Trước trước sau sau, tổng cộng mười năm.

Mười năm này, Diệp Hạo ngoại trừ ban cho bọn họ Tạo Hóa Chi Lực, còn thỉnh thoảng ban cho họ Đại Đạo Chi Hoa.

Điều này khiến cho năng lực tất cả nhảy vọt .

Tăng thực lực này cũng không chỉ về thể lực mà cả tiềm lực.

Lúc này bên trong Tiểu Thiên Địa vang lên thanh âm Chung Minh, ba ngàn Tử Vệ nghe được thì vội chạy đến nơi phát ra tiếng vang.

Lúc bọn họ chạy tới chỗ thì thấy không khí giữa sân có chút kiềm nén.

Bọn họ không tự chủ được nhìn về nam tử thanh sam đang đứng trên Quảng Trường Trung Ương .

Thanh sam nam tử chắp hai tay sau lưng, thần sắc như thường.

Mọi người thấy không có gì khác lạ, vội nhìn về phía Linh Lung.

Linh Lung hít thở rõ ràng có chút gấp gáp, quan sát thì có thể thấy vừa mới tranh cải với người khác xong.

Cãi lộn với ai?

Khẳng định là Diệp Hạo.

Ba ngàn Tử Vệ ai dám cãi nhau với Linh Lung?

Ngoại trừ Diệp Hạo ra, không ai dám cả.

Đến lúc ba ngàn Tử Vệ đều đến đông đủ, Diệp Hạo nói khẽ :

-Ta phải đi rồi.

Diệp Hạo câu nói này khiến toàn bộ kích động.

-Diệp lão sư, người muốn đi đâu?

Một nữ hài béo ị rối rít hỏi.

-Ta vốn cũng không phải người của Thần Quốc các ngươi, lần này tới Thần Quốc đơn thuần cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp.

Diệp Hạo nói khẽ:

-Hiện tại phong ấn sắp mở ra, ta nếu không tiến về thì chắc sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

-Diệp lão sư, ngươi không thể ở lại sao?

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

Giữa sân, đôi mắt một vài thiếu nữ đã đỏ lên.

Lúc này các nàng đều hiểu tại sao Linh Lung lại tranh cải với Diệp Hạo?

Nhất định là Linh Lung muốn Diệp Hạo lưu lại.

Trong mười năm này, Linh Lung nhiều lần cùng Diệp Hạo cãi lộn rồi khiêu chiến, nhưng đám người đều biết, Linh Lung càng muốn Diệp Hạo lưu lại hơn bất cứ ai.

-Được rồi, đừng thương cảm, sau này cũng không phải không có cơ hội gặp lại.

Diệp Hạo cười nói:

-Ta cảm thấy sau này mình có thể đặt chân đến Thần Vực, đến lúc đó ta rất chờ mong nhìn thấy các ngươi .

Nói xong câu nói này, Diệp Hạo xoay người rời khỏi.

-Dừng lại.

Mắt thấy Diệp Hạo sắp rời đi, Linh Lung đỏ hồng mắt la lớn.

Diệp Hạo cũng không dừng bước, thấy vậy tốc độ nàng tăng lên, chưa đến một lần hô hấp cũng đã biến mất trước mắt mọi người.

-Người xấu.

Linh Lung dậm chân muốn truy ra ngoài.

Nhưng khi đến biên giới Tiểu Thiên Địa, Linh Lung cũng không bước thêm nữa.

-Tiểu Thư.

Linh Lung hô lớn.

Thân ảnh Tử Kinh im lặng xuất hiện bên cạnh nàng.

-Linh Lung.

Tử Kinh nhẹ giọng kêu.

-Tiểu Thư, ta muốn ra ngoài.

Nhìn thấy Tử Kinh, Linh Lung vội nói.

-Ngươi và hắn vốn là hai đầu sông .

Tử Kinh trầm ngâm một chút, nói.

Cảm xúc xao động của Linh Lung lập tức bình tĩnh lại.

-Nếu ngươi muốn gặp lại hắn thì phải cố gắng tu hành, tương lai ở Thần Vực không phải không có ngày gặp lại.

Tử Kinh lo lắng Linh Lung không bình tĩnh nên nói thêm.

-Ta nhất định phải đặt chân đến Thần Cảnh.

Linh Lung nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm.

-Đặt chân Thần Cảnh cũng không có nghĩa gì, điều ngươi cần làm là tiến xa hơn.

Tử Kinh nhìn vào mắt Linh Lung nói :

-Bởi vì hắn sẽ nhất phi trùng thiên, nếu tương lai ngươi ngay cả bóng lưng hắn cũng không nhìn thấy, các ngươi có thể ở cùng nhau sao?

-Tiểu Thư, người đang nói gì vậy?

Sắc mặt Linh Lung lập tức đỏ lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận