Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1683: Thủ đoạn thần bí

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Ngộ Đạo Thụ!

Thời Đại Thái Cổ đã đặt chân đến Bán Thần cảnh.

Mà đi qua những năm này tu luyện, Ngộ Đạo Thụ rốt cục bước ra một bước này.

Độ Thần Kiếp.

Lôi Đình không ngừng đánh xuống.

Mỗi một đạo đều tồn tại uy năng hủy thiên diệt địa.

Đúng lúc này, bốn phía xuất hiện mấy đạo thân ảnh, những thân ảnh này đều cực kỳ cường đại, toàn thân chảy xuôi ba động khủng bố.

- Đó là Ngộ Đạo Thụ?

- Ngộ Đạo Thụ đang độ Thần Kiếp?

- Không nghĩ đến Ngộ Đạo Thụ lại đi đến một bước này?

- Không biết Ngộ Đạo Thụ có thể thành công hay không?

- Nếu có thể thành công thì Bát Trọng Thiên sẽ không cần hủy diệt nữa.

Không có người nào dám quấy rầy Ngộ Đạo Thụ độ Thần Kiếp.

Bởi vì ra tay đồng nghĩa với cái chết.

Còn nữa Bán Thần bốn phía cũng không cho phép ai đi quấy rầy.

Dù sao nếu Ngộ Đạo Thụ thành công sẽ cứu vớt toàn bộ Thiên Địa.

Răng rắc!

Lại một đạo Lôi Đình đánh xuống.

Tường phòng ngự do cành lá Ngộ Đạo Thụ xây dựng bịch một tiếng sụp đổ, đạo Lôi Đình kia tiếp tục hung hăng bổ tới thân thể Ngộ Đạo Thụ.

Toàn thân Ngộ Đạo Thụ run rẩy một cái.

Có thể nhìn thấy trên thân thể Ngộ Đạo Thụ xuất hiện từng mảng cháy đen.

Trong lòng đám người trầm xuống.

Ngộ Đạo Thụ thất bại sao?

Phương thức ngăn cản của Ngộ Đạo Thụ rất đơn giản, dùng cành lá rậm rạp ngăn trở Lôi Đình, nhưng hiện tại cành lá bị oanh ra một lỗ hổng, mà Ngộ Đạo Thụ lại không kịp thời ứng đối, cái này nói rõ cái gì?

Bọn họ rất rõ ràng.

Ngộ Đạo Thụ ngăn cản tia Lôi Đình kia hơn phân nửa sẽ tinh bì lực tẫn.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Lôi Đình liên miên thành phiến giáng lâm.

Rất nhanh đã chôn vùi Ngộ Đạo Thụ.

Diệp Hạo nhìn thấy một màn này, nội tâm đều lạnh xuống.

Ngộ Đạo Thụ ngăn không được.

Qua ba lượt hô hấp, Ngộ Đạo Thụ đột nhiên toát ra ức vạn hào quang, tiếp đó thân ảnh của hắn không ngừng cất cao.

Mặc cho Lôi Đình đánh xuống gia thân.

Nhưng những Bán Thần xung quanh lại mặt lộ vẻ thê lương.

Lôi Kiếp không ngừng, mà Ngộ Đạo Thụ lại bị dồn đến cực hạn.

Bọn họ không cảm thấy Ngộ Đạo Thụ có thể vượt qua Thần Kiếp.

Sự thật giống với suy đoán của bọn họ.

Thân thể Ngộ Đạo Thụ cất cao đến một giai đoạn nhất định sau đó nhanh chóng hạ xuống.

Mà khi hạ xuống lại bất lực ngăn cản Lôi Đình tàn phá thân thể mình.

A!

Ngộ Đạo Thụ phát ra tiếng kêu thảm.

Diệp Hạo cảm nhận được vẻ nồng đậm không cam tâm từ tiếng hô kia.

Có thể cam tâm sao?

Ngộ Đạo Thụ chuẩn bị nhiều năm như vậy, tưởng có thể thuận lợi vượt qua Thần Kiếp, nhưng lại thất bại trong gang tấc.

Khi Ngộ Đạo Thụ sắp vẫn lạc, một mặt Thạch Bia đột nhiên từ thể nội của hắn bay ra, mặt Thạch Bia này xuất hiện liền hóa thành màn trời bao la bảo hộ hắn vào trong.

- Đây là cái gì?

- Đạo Bia, đây là Đạo Bia.

- Đạo Bia có thể ngăn cản Thần Kiếp?

- Không có khả năng.

Ngay khi Bán Thần bốn phía nhao nhao kinh hô, sáu Đạo Bia ngưng kết thành một trong Tiểu Thiên Địa của Diệp Hạo lại hung hăng chấn động lên.

- Đạo Bia.

Diệp Hạo giật mình.

- Đây là mặt Đạo Bia thứ mười trong truyền thuyết.

Tạo Hóa Chi Thụ kinh ngạc lên tiếng.

- Ngươi nhanh Thác Ấn đi.

Diệp Hạo vội nói.

- Ta đang Thác Ấn đây?

Tạo Hóa Chi Thụ tức giận nói.

Đây chính là mặt Đạo Bia thứ mười trong truyền thuyết đó!

Có thể gặp mà không thể cầu.

- Đạo Văn trên mặt Đạo Bia thứ mười đang ma diệt.

Diệp Hạo rất nhanh đã chú ý hấy cái gì.

- Tốc độ ma diệt không bằng tốc độ mà ta Thác Ấn đâu.

Tạo Hóa Chi Thụ trầm giọng nói.

- Ngươi cần bao nhiêu thời gian?

- Một khắc đồng hồ.

- Dài như vậy?

- Nếu không phải những năm nay ta trưởng thành thêm một chút, ngươi cảm thấy một khắc đồng hồ có thể làm được sao?

- Thế nhưng Ẩn Thân Phù của ta không duy trì nổi.

- Ngươi tự nghĩ biện pháp đi.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi nhìn về phía một đạo thân ảnh.

Thân ảnh này không phải ai khác, chính là Cát Huyền Cửu Trọng Thiên.

- Cát Huyền tiền bối.

Diệp Hạo âm thầm truyền âm cho Cát Huyền.

Nghe vậy Cát Huyền kinh nghi bất định nhìn bốn phía.

Mà lúc này, Diệp Hạo đã xuất hiện bên người lão.

Diệp Hạo vừa mới hiện thân đã cảm nhận được uy áp bốn phía, cả người xém chút đã bị cỗ uy áp này đè dẹp.

Cát Huyền nhìn thấy vội vàng vung tay lên bảo vệ Diệp Hạo.

- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Cát Huyền cau mày nói.

- Ta muốn đi kiến thức một chút, không được sao?

Một hồi lâu Diệp Hạo mới khôi phục lại.

- Loại trường hợp này ngươi cũng có thể tham dự sao?

Cát Huyền có chút tức giận nói.

- Cho dù Tiên Vương Đỉnh Phong cũng không thể đến quá gần, biết không?

Diệp Hạo gật đầu thụ giáo.

- Ta Hộ Pháp cho ngươi, nhanh chữa thương đi.

Sắc mặt Cát Huyền hơi dãn ra, nói.

Diệp Hạo mừng thầm trong lòng.

Hắn hiện tại rất cần thời gian

Nếu có thể kéo dài một khắc đồng hồ thì hắn có thể Thác Ấn mặt Đạo Bia thứ mười trong truyền thuyết.

Đúng lúc này, đám người chú ý tới Ngộ Đạo Thụ hóa thành một ông lão già nua, hai tay hắn bắt ấn, trong miệng đọc một Cổ Kinh xa lạ mà tối nghĩa.

Cổ Kinh quá mức Huyền Ảo.

Diệp Hạo căn bản nghe không hiểu.

1 phút đi qua.

2 phút đi qua.

3 phút đi qua.

Đúng lúc này, răng rắc một tiếng đám người nhìn thấy Đạo Bia xuất hiện một vết rạn.

Thêm một đạo Lôi Đình giáng lâm, mặt Đạo Bia này lập tức hóa thành một đạo độn quang biến mất trong Hỗn Độn mênh mông.

- Tình huống như thế nào?

Toàn bộ Bán Thần đều muốn biết chuyện gì xảy ra?

Tại sao mặt Đạo Bia tự chạy?

Mặt Đạo Bia này không phải của Ngộ Đạo Thụ sao?

Là của hắn, tại sao lại chạy?

Bất quá không phải lúc chú ý chuyện này nữa. Bởi vì, Lôi Đình không còn Đạo Bia ngăn cản, tiến quân thần tốc bổ vào người Ngộ Đạo Thụ.

Quang quác một tiếng, Ngộ Đạo Thụ phun ra một ngụm Kim Huyết.

Mặt đám người lộ vẻ lẫm nhiên.

Bọn họ biết rõ Ngộ Đạo Thụ đã bị thương tổn tới Bản Nguyên.

Mà Lôi Đình hiển nhiên không thể vì Ngộ Đạo Thụ bị thương Bản Nguyên mà đình chỉ.

Một đạo!

Hai đạo!

Ba đạo!

Liên tục ba đạo Lôi Đình đánh xuống, Ngộ Đạo Thụ bị tổn thương đã không còn hình dáng.

Nhưng Ngộ Đạo Thụ vẫn đang đọc Cổ Kinh kia.

Bất quá lúc này, Thương Thiên tựa hồ tức giận.

Bởi vì chậm chạp không chém giết được Ngộ Đạo Thụ, điều này khiến nó cảm thấy bị mất mặt.

Lôi Đình không ngừng mà ấp ủ, chậm chạp không rơi xuống.

Nhưng Tu Sĩ toàn trường đều minh bạch nếu Lôi Đình rơi xuống, Ngộ Đạo Thụ khẳng định không có khả năng may mắn sống sót.

Mà khi đạo Lôi Đình kia hoàn thành tích lũy, mắt thấy muốn rơi xuống, Ngộ Đạo Thụ đình chỉ ngâm xướng, tiếp đó đám người khiếp sợ phát hiện đạo Lôi Đình kia không biết tại sao tiêu tán?

Lôi Đình tiêu tán, Kiếp Vân cũng tùy theo tiêu tán.

Tựa như không có phát sinh bất cứ chuyện gì.

Ngộ Đạo Thụ cẩn thận nhìn bốn phía một cái, rất nhanh, ánh mắt hắn liền rơi vào Diệp Hạo.

- Là ngươi.

- Tiền bối.

Diệp Hạo truyền âm nói.

Bởi vì Ngộ Đạo Thụ thông qua truyền âm hô hoán Diệp Hạo.

- Không ngờ ngươi phát triển nhanh như vậy.

Ngộ Đạo Thụ hơi xúc động nói.

- Còn phải cảm tạ tiền bối vun trồng.

Diệp Hạo nghiêm túc lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận