Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1703: Cố Nguyên Thảo



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Ước chừng một khắc đồng hồ, Nguyên Nhất mới từ bên Thần Điện đi ra.

- Cái này cho ngươi.

Nguyên Nhất vứt cho Diệp Hạo một Túi Càn Khôn.

Diệp Hạo vội vàng nhận lấy.

- Trong Túi Càn Khôn có ba cây Cố Nguyên Thảo.

- Cố Nguyên Thảo là gì?

- Cố Nguyên Thảo là một loại dược thảo cấp thấp, có thể đánh vỡ rào cản Bán Thần.

Nguyên Nhất thản nhiên đáp.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Như vậy mà là cấp thấp?

Nhưng mà vừa nghĩ tới cảnh giới của Nguyên Nhất thì Diệp Hạo bình thường trở lại.

Trong mắt Nguyên Nhất, dưới Thần Cảnh đều là sâu kiến.

Mà Nguyên Nhất sở dĩ nhìn mình với con mắt khác, cũng bởi vì cảm thấy tương lai mình có thể đi rất xa.

- Làm sao phục dụng?

- Rút ra Cố Nguyên Thảo thảo dịch, bình thường mỗi gốc Cố Nguyên Thảo có thể rút ra chín giọt.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Này há không phải có thể tạo nên hai mươi bảy Bán Thần?

- Nếu muốn đánh vỡ rào cản Đệ Nhị Cảnh thì sao?

- Thì phục dụng hai giọt.

- Đệ Tam Cảnh?

- Đệ Tam Cảnh phải phục dụng bốn giọt.

- Còn Thần Cảnh?

- Thần Cảnh có phục dụng bao nhiêu cũng vô dụng.

- Tiền bối, ta nhìn thấy trong Túi Càn Khôn còn có một kim sắc Chiến Giáp.

- Bộ Chiến Giáp này là Thần Cấp Chiến Giáp, nhưng mà cấp độ tương đối thấp.

Nguyên Nhất nói:

- Ta nhặt được trong một xó xỉn nào đó.

Nghe Nguyên Nhất nói nhặt được trong một xó xỉn, sắc mặt Diệp Hạo đen lại.

- Tiền bối, ngươi không thể cho ta đồ tốt sao?

- Tiểu tử, ta cho ngươi Chiến Giáp đẳng cấp cao hơn ngươi cảm thấy mình có thể luyện hóa sao?

Nguyên Nhất cười lớn:

- Bộ Chiến Giáp này ngươi không có trăm ngàn năm cũng đừng mong luyện hóa, cho dù ngươi luyện hóa cũng chỉ luyện hóa cấp bậc thấp nhất, cho nên vẫn đừng nên mơ tưởng xa vời.

- Tiền bối, ngươi cho ta những vật này không phải bây giờ có thể dùng đến.

- Cái này cho ngươi.

Nói tới đây, Nguyên Nhất điểm một ngón tay lên mi tâm Diệp Hạo.

- Cái gì đây?

Diệp Hạo vừa dứt lời, phát hiện trong trí nhớ có thêm trên trăm vạn Công Pháp.

- Những Công Pháp này do ta rút ra từ trong trí nhớ của một Thần Linh vẫn lạc.

Nguyên Nhất chậm rãi nói:

- Đương nhiên những Công Pháp này không dính đến Thần Cấp, nhưng ngươi lại có thể dung luyện những tinh hoa của chúng.

- Thần Linh vẫn lạc?

Diệp Hạo nghi ngờ nói.

- Ta ở vị trí trung tâm Thần Điện phát hiện một Thần Linh đã chết, từ trong ý thức tàn dư của hắn rút ra những Công Pháp này.

Nguyên Nhất nói tới đây, nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói:

- Việc ngươi phải làm bây giờ là đi ra con đường của mình, mà không phải tu luyện công pháp của người khác.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi khom người thụ giáo.

- Đi.

Nguyên Nhất nói xong, tiến vào Thần Điện.

Diệp Hạo đứng tại chỗ một hồi, sau đó quay người trở về Nhất Trọng Thiên.

Trở lại khu vực biên giới Nhất Trọng Thiên, Diệp Hạo thấy một dãy núi liên miên bất tận.

Lúc này, hắn thi triển Tạo Hóa Chi Thủ.

Ngay lập tức, một dãy núi to hóa thành núi Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Mà Thượng Phẩm Tiên Thạch sơn này, số lượng đạt đến kinh người, trăm ức.

Tạo thành Tiên Thạch sơn xong, Diệp Hạo hướng về Viêm Hoàng Tông.

Mà trên đường, hắn lại nghe một tiếng quát chói tai.

- Niệm Nô, ngươi trốn đi đâu?

Thần niệm Diệp Hạo quét qua thấy một thiếu nữ da trắng mỹ mạo, thần sắc hoảng hốt không ngừng lùi lại, mà đối diện thiếu nữ này là một đám Phong Yêu hung dữ không ngừng ép lại gần nàng.

- Van cầu các ngươi buông tha ta.

Nữ tử gọi Niệm Nô cầu khẩn.

- Buông tha ngươi?

Một Phong Yêu cười lạnh nói:

- Ngươi biết vì đi săn ngươi, lão tử đã đợi bao lâu không? Nói cho ngươi, ba tháng, ba tháng này lão tử cái gì cũng không làm, chỉ toàn đi dạo trước cửa bộ lạc các ngươi a.

- Tiểu công chúa Ly Miêu Nhất Tộc, ta có chút không thể đợi được.

Một tên Phong Yêu khác xoa xoa đôi bàn tay, ánh mắt lộ ra màu đỏ tươi khát máu.

- Mấy người các ngươi làm gì đấy?

Lúc này, một giọng nói vang lên trong tai bọn hắn.

Sắc mặt đám Phong Yêu cuồng biến.

Bởi vì thần niệm bọn chúng vẫn luôn theo dõi bốn phía.

Nhưng giờ lại có Tu Sĩ xông đến bên cạnh bọn hắn.

Ánh mắt Niệm Nô lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Cứu mạng!

Thân hình Diệp Hạo lóe lên xuất hiện bên cạnh nàng.

- Tiểu công chúa Ly Miêu Nhất Tộc, thị vệ của ngươi đâu?

- Ta lén chạy ra ngoài.

Niệm Nô khiếp vía nói.

- Sau này còn dám lén chạy ra ngoài nữa không?

- Chuyện này.

- Ta đi đây.

- Không dám, không dám, không dám nữa.

Niệm Nô vội vàng nói.

- Ngươi muốn xử lý mấy Phong Yêu này như thế nào?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Bọn chúng thường xuyên đi săn Ly Miêu Nhất Tộc chúng ta, ngươi có thể giúp ta giết bọn chúng không?

Niệm Nô suy nghĩ một chút, nói.

Nghe Niệm Nô nói vậy, mấy tên Phong Yêu liếc nhau một cái rồi phân tán chạy thục mạng ra các hướng.

Chúng biết rõ mình không phải đối chủ của Diệp Hạo, còn ở lại nơi này chờ chết sao?

- Ta cho các ngươi đi hả?

Diệp Hạo vung tay lên, cả đám đều bị Diệp Hạo trói chân lại.

Niệm Nô nhìn thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

- Ngươi là Tiên Tôn hả?

Sở dĩ Niệm Nô nghĩ vậy bởi vì mấy tên Phong Yêu này đều có cấp bậc Tiên Chủ.

- Giao cho ngươi.

Diệp Hạo chỉ vào này mấy cái Phong Yêu nói.

- Ngươi bảo ta giết chúng?

Niệm Nô giật mình hỏi lại.

- Có vấn đề sao?

- Ta không xuống tay được.

Niệm Nô chần chờ một chút nói.

- Ta giam cầm bọn hắn chỉ một phút, một phút sau bọn hắn sẽ thoát khốn.

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Nếu như đến lúc đó ngươi còn không giết chết bọn hắn, ngươi có khả năng bị bọn hắn giết.

- Cái gì?

Niệm Nô bị Diệp Hạo dọa.

- Giờ đã qua ba giây.

Diệp Hạo nhìn Niệm Nô, nói:

- Còn có điều này, ta phải nói cho ngươi biết, khi bọn hắn thoát khốn, ta sẽ không quản ngươi nữa.

Ngực Niệm Nô run rẩy kịch liệt.

Cứ như vậy trôi qua ba hô hấp, trong tay nàng xuất hiện một thanh Chiến Kiếm.

Chuôi Chiến Kiếm này chảy xuôi ba động cường hoành.

- Tôn Cấp Tiên Kiếm.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ vẻ kinh ngạc.

Đôi tay Niệm Nô run rẩy cầm Tôn Cấp Tiên Kiếm.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng lộ ra vẻ kiên định.

Phốc!

Tiên Kiếm trong tay Niệm Nô xuyên qua đầu một Phong Yêu, ngay sau đó trong lòng Niệm Nô cảm thấy buồn nôn, nàng cố nén loại cảm giác buồn nôn này xuống, rồi chém tất cả Phong Yêu còn lại.

Nhìn thấy mấy tên Phong Yêu kia không còn khí tức sinh mệnh, Niệm Nô vứt Tiên Kiếm trong tay xuống, sau đó ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu nôn khan.

Diệp Hạo nhìn thấy vậy, khẽ lắc đầu.

Ly Miêu Nhất Tộc quá mức sủng ái Niệm Nô.

Làm cho nàng đến giờ chưa từng giết người.

Này không phải một chuyện tốt.

- Công chúa.

Lúc này, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Niệm Nô, mà khi nàng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, thần niệm nàng quét qua bốn phía một chút, tiếp theo ánh mắt rơi trên người Diệp Hạo:

- Ngươi là ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận