Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1707: Luyện Hóa Trận Bàn



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Ngay khi Niệm Nô tuyệt vọng bất lực, một đôi tay to cầm lấy đôi tay yếu đuối không xương của nàng.

- Có ta ở đây.

- Ca ca, ngươi có biện pháp?

Niệm Nô nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy hi vọng nói.

- Ta là Đan Đạo cao thủ!

Diệp Hạo cười nói.

Giọng nói của Diệp Hạo không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai mỗi Tu Sĩ.

Lúc này, Niệm Cẩm mới nghĩ đến Diệp Hạo trước đó nói qua.

- Diệp đạo hữu, ngươi có biện pháp?

Niệm Cẩm giờ cũng gấp bệnh loạn chạy chữa.

Niệm Nô nghĩ đúng.

Niệm Cẩm không thể vì thê tử mà bỏ rơi sinh tử của bộ tộc.

Niệm Cẩm làm không được.

Tình huống như vậy, cho dù có một tia hi vọng Niệm Cẩm cũng muốn tóm lấy.

- Dễ như trở bàn tay.

Diệp Hạo cảm thấy cho Niệm Cẩm một tia hi vọng tốt.

Hắn lại không nghĩ rằng một câu nói của mình lại chọc phải Tam trưởng lão.

- Người trẻ tuổi, đúng là lời gì cũng dám nói.

Diệp Hạo lườm Tam trưởng lão một chút nói:

- Người trẻ tuổi? Chỉ là Tam Phẩm Tôn Cấp cũng xứng phát ngôn bừa bãi trước mặt ta?

Nói tới đây, Diệp Hạo đẩy cửa vào, nhanh chân đi đến bên cạnh Nguyên Hồng.

Duỗi ra một ngón tay điểm vào mi tâm nàng, đám người chỉ thấy một đạo thanh quang lóe lên một cái rồi biến mất.

- Ngươi làm cái gì? Ngươi có biết ta vừa mới hao tâm tổn trí lực mới ổn định phu nhân…

Thương thế hai chữ còn chưa kịp nói, Tam trưởng lão đã trừng lớn hai mắt, giống như thấy chuyện gì không thể tin nổi.

Bởi vì Nguyên Hồng trọng thương hôn mê đột nhiên mở mắt, sau đó dùng tay chống đỡ ngồi dậy.

Đám người Niệm Cẩm nhìn thấy vậy, tất cả hoảng sợ không nói nên lời.

- Tại sao các ngươi nhìn ta như thế?

Nguyên Hồng đi xuống giường đi tới trước mặt Niệm Nô, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Nô nói:

- Sao con lại khóc?

Lúc này, Nguyên Hồng mới nhìn thấy sắc mặt Niệm Nô đầy nước mắt.

Niệm Nô nhìn thấy mẫu thân khỏi hẳn thì không kìm được òa lên khóc, nàng ôm Nguyên Hồng không ngừng run rẩy.

Nguyên Hồng có chút mờ mịt nhìn về phía Niệm Cẩm.

- Xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ nàng đã quên vừa rồi bị ba Tiên Tôn đánh trọng thương?

Niệm Cẩm nói khẽ.

Một đoạn ký ức lập tức xông lên trong đầu Nguyên Hồng.

- Ta nhớ được mình thiêu đốt tinh huyết liều chết mới có thể trốn trở về.

Nguyên Hồng nói tới đây, ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nàng rõ ràng mình lúc ấy thụ thương nặng cỡ nào.

Nhưng giờ tình huống ra sao?

Tại sao mình lại khỏi hẳn!

- Hồng nhi, vẫn phải cám ơn Diệp đạo hữu!

Niệm Cẩm đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Cái gì?

Nguyên Hồng giật mình.

- Nương, ca ca vận dụng Đan Thuật cứu ngươi.

Niệm Nô từ trong ngực Nguyên Hồng giãy dụa, vội vàng giải thích.

Lúc này, Nguyên Hồng mới ý thức được cái mạng này của mình được ai cứu.

Nguyên Hồng vội vàng hướng Diệp Hạo hành lễ:

- Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Công Tử.

- Tiện tay mà thôi.

Diệp Hạo nói tới đây, lại nói:

- Giờ thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, nhưng tổn thất tinh huyết cần phải vận dụng dược liệu đẳng cấp cao.

- Đến cảnh giới Tôn Cấp này, dược liệu bổ sung bản nguyên gần như đều có giá trên trời.

- Cho dù táng gia bại sản ta cũng không tiếc.

Niệm Cẩm trầm giọng nói.

- Nói loạn cái gì đấy?

Nguyên Hồng trợn mắt nhìn phu quân một cái.

- Đã không có chuyện gì thì ta về nghỉ ngơi đây.

Diệp Hạo ngáp một cái thản nhiên nói.

- Diệp Công Tử, không biết ngươi là Đan Sư cấp bậc gì?

Tam trưởng lão áp sát tới, vẻ mặt nịnh hót hỏi.

- Ngươi đoán.

- Không biết Diệp Công Tử có thể thu ta làm đồ đệ không?

Tam trưởng lão trong lòng thật ra sớm có đáp án, hắn cảm thấy Diệp Hạo chí ít cũng phải Tôn Cấp Cao Giai.

- Ngươi sẽ làm ấm giường cho ta sao?

Diệp Hạo cười hỏi.

Thần sắc Tam trưởng lão đọng lại, nhưng mà chợt cắn răng nói:

- Chỉ cần Diệp Công Tử không chê, ta không có vấn đề.

Nhìn bộ dáng khẳng khái của Tam trưởng lão, Diệp Hạo hoảng sợ.

Mẹ nó!

Ngươi không có vấn đề, nhưng ta có vấn đề!

- Xéo đi.

Diệp Hạo vung tay lên đẩy Tam trưởng lão ra xa mấy chục mét, sao đó nhấc chân chuẩn bị đi lại đột nhiên nghĩ đến cái gì:

- Niệm Đạo huynh!

Niệm Cẩm vội vàng hỏi lại.

- Chuyện gì?

- Giáp Nhất, Giáp Nhị ta muốn.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Đây là vinh hạnh của họ .

Niệm Cẩm vội vàng nói.

Nếu như trước đó, Niệm Cẩm còn có chút không bỏ được, thì sau khi Diệp Hạo cứu thê tử mình, Niệm Cẩm không còn cảm giác đó nữa.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo lấy ném cho Niệm Cẩm một khay ngọc.

- Đây là cái gì?

Niệm Cẩm nghi ngờ hỏi.

- Sau khi luyện hóa xong trung tâm khay ngọc này, ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo nói xong những lời này rời đi.

Giáp Nhất, Giáp Nhị vội vàng đi theo.

Vừa rồi Diệp Hạo mở miệng muốn họ thì bắt đầu từ thời khắc đó hai người không còn là người của Ly Miêu Tộc nữa.

- Tộc trưởng, Trận Bàn này?!

Diệp Hạo rời đi một hồi, tất cả cao tầng Ly Miêu Tộc xông tới, muốn hiểu rõ Diệp Hạo tặng đến cái gì?

Niệm Cẩm nhìn về phía lão giả vừa mở miệng nói:

- Lục trưởng lão, Trận Bàn gì?

- Trận Pháp đặt vào bên trong khay ngọc.

Lục trưởng lão trầm giọng nói.

- Ý của ngươi là này bên trong khay ngọc có một Trận Pháp?

Niệm Cẩm nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy.

- Nhưng những năm nay, sao ta chưa từng nghe qua Trận Bàn?

- Thủ pháp chế tác Trận Bàn đến giờ vẫn thuộc về cơ mật, ta đoán cho dù thế lực lớn cũng không nắm giữ.

Nói tới đây, vẻ mặt Lục trưởng lão mong đợi nói:

- Tộc trưởng, ngươi nhanh luyện hóa khay ngọc này, nhìn xem rốt cục là Trận Pháp gì?

Nghe vậy, Niệm Cẩm bắt đầu luyện hóa.

Niệm Cẩm vốn cho rằng rất dễ dàng có thể luyện hóa, dù sao mình là Tiên Tôn Cao Giai.

Nhưng ba thời thần trôi qua, Niệm Cẩm còn chưa luyện hóa xong.

- Cái này ——?

Niệm Cẩm lộ ra thần sắc chấn kinh:

- Lục trưởng lão, tại sao ta chậm chạp không luyện hóa được?

- Tông Chủ, ngươi càng không luyện hóa được thì càng là chuyện tốt!

Làm cho Niệm Cẩm không ngờ là Lục trưởng lão lại nói như vậy.

- Tại sao?

- Điều này cho thấy Trận Pháp bên trong trận bàn rất cường đại!

Niệm Cẩm suy nghĩ một chút, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Nhưng vẻ mặt Nguyên Ly lại ngưng trọng nói:

- Nói như vậy, nhưng thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

Nguyên Ly nói làm cho sắc mặt cao tầng biến đổi.

Lúc này, bọn hắn mới ý thức được Đằng Xà và Phong Yêu lúc nào cũng có thể tiến công Ly Miêu Tộc bọn hắn.

Họ không có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí!

Nụ cười trên mặt Niệm Cẩm thu liễm, ngược lại hết sức chăm chú luyện chế lên Trận Bàn.

- Tộc trưởng, ngươi còn cần bao lâu mới có thể luyện hóa?

Lúc này, một trung niên trầm giọng hỏi.

- Ta giờ mới luyện hóa được một phần ba.

Niệm Cẩm cười khổ nói.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Ba canh giờ sau, một thanh niên vội vàng chạy tới.

- Tộc trưởng, việc lớn không tốt, thám tử của chúng ta phát hiện Đằng Xà Tộc đang bắt đầu tập kết.

- Cái gì?

- Đằng Xà Tộc chuẩn bị tiến công Ly Miêu Tộc chúng ta?

- Chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng tác chiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận