Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1733: Diệp Hạo Tương Trợ



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Trên đời này ai lại muốn chết?

Kim Tàm Lão Tổ cũng không ngoại lệ.

Lần này hắn đi tới Tuế Nguyệt Sơn chính vì muốn đánh cược một lần.

Đương nhiên, Kim Tàm Lão Tổ rõ ràng hắn hơn phân nửa có thể vẫn lạc ở chỗ này, thế nhưng nếu không đọ sức thì hắn ngay cả một chút cơ hội cũng không có.

Diệp Hạo cảm thấy Sinh Mệnh Chi Lực cảu mình ngày càng trôi đi từ từ.

Loại chuyện này không thể nghịch chuyển.

Dù Diệp Hạo vận dụng rất nhiều Thần Thông cũng không có tác dụng.

Bất đắc dĩ, hắn bắt đầu vận dụng Thời Gian Chi Lực, nhưng làm hắn ngạc nhiên là khi chuẩn bị sử dụng Thời Gian Chi Lực thì dòng Sinh Mệnh Lực đình chỉ thoái trào.

Kết thúc rồi!

Diệp Hạo muốn vận chuyển Thời Gian Chi Lực nhưng lại bị Thời Gian Ngoại Giới triệt tiêu đi mất.

Hắn phát hiện điểm ấy sau đó không còn vận chuyển Thời Gian Chi Lực nữa.

Dù Diệp Hạo hiện tại đặt chân đến Tiên Vương Lục huyển, nhưng Thời Gian Chi Lực vẫn như cũ hao phí Pháp Lực kinh người.

Hắn còn phải chừa pháp lực để tiến vào sâu bên trong.

Thời điểm hai người Diệp Hạo không nhanh không chậm tiến về hướng Tuế Nguyệt Sơn, một thân ảnh từ đằng sau đuổi kịp bọn họ.

- Hai người các ngươi bảo trì dạng này tốc độ vì muốn chết càng nhanh sao?

Đó là một Côn Bằng Thượng Cổ, toàn thân chảy xuôi khí tức hủy diệt.

- Đây là loại tốc độ đã được vô số các bậc tiền bối suy nghĩ diễn luyện thành.

Kim Tàm Lão Tổ nhìn tôn này Côn Bằng một cái nói.

- Dù ngươi vượt qua hay chậm hơn tốc độ này, đối với chúng ta cũng sẽ mang lại hao tổn rất lớn.

Nói đến đây Kim Tàm Lão Tổ khuyên nhủ.

- Theo chúng ta cùng đi, nói không chừng còn có thể đi càng xa.

Côn Bằng cười lạnh một tiếng nói.

- Buồn cười, vì cơ duyên thì nên dũng cảm tiến tới, như thế nào có thể sợ hãi rụt rè?

Nói xong câu nói này, Côn Bằng phủi đất một cái vượt qua hai người hướng về chỗ sâu bước đi.

Kim Tàm Lão Tổ hơi lắc đầu.

Diệp Hạo cũng trầm mặc không nói.

Trước khi hắn dặt chân đến Tuế Nguyệt Sơn, một trung niên đã nói với hắn biết một vài cấm kỵ của nơi này.

Chỉ khi bảo trì tốc độ như thế này thì mới có thể đảm bảo đi càng xa trong đó.

Thời gian dần qua, hơi thở của Diệp Hạo ngày càng nặng nhọc.

Chuyện này vốn không thể tưởng tượng nổi.

Đây chỉ là leo núi đơn giản, vì sao sẽ thở hồng hộc?

- Sinh Mệnh Năng Lượng thoái trào khiến cho cơ năng thân thể hạ thấp toàn diện.

Lúc này Kim Tàm Lão Tổ nhẹ giọng nói.

- Ngươi hiện tại nếu lui ra ngoài thì còn kịp.

- Ngươi cảm thấy ta hiện tại lui ra còn giá trị sao?

Diệp Hạo liếc nhìn Kim Tàm Lão Tổ, nói.

Kim Tàm Lão Tổ há to miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn thở dài một hơi thật sâu.

Diệp Hạo hiện tại hao tổn Sinh Mệnh Năng Lượng một phần năm, mà nếu lui ra ngoài còn phải hao tổn một phần năm nữa, Sinh Mệnh Năng Lượng thiếu thốn khiến cho chiến lực hắn đại giảm, hơn nữa Diệp Hạo cũng chú định đi không được bao xa, bởi vì không có khí huyết chèo chống như thế nào đột phá.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Kim Tàm Lão Tổ cũng sẽ không rời khỏi.

Như vậy Diệp Hạo lại sẽ rời đi à?

Bất cứ ai đều có tâm lý may mắn.

- Tiền bối tại sao nhất định muốn đến Tuế Nguyệt Sơn?

- Những năm nay, ta cũng đã là đèn sắp cạn dầu, hiện tại thọ nguyên không đủ trăm năm nữa.

Kim Tàm Lão Tổ trầm mặc một lúc, nói.

- Những khí huyết này không đủ để chèo chống ta đại chiến một cuộc, bởi vậy ta nhất định phải đến đây Tuế Nguyệt Sơn tìm kiếm cơ duyên.

Kim Tàm Lão Tổ nói đến đây thì ho kịch liệt khan, máu tươi liền phun ra ngoài.

Sinh mệnh có tầng thứ cao hơn Diệp Hạo.

Bởi vậy trăm năm tuế nguyệt của hắn rất có giá trị.

Nhưng giờ khắc này, hắn đã muốn kiên trì không được nữa.

Nhìn xem Kim Tàm Lão Tổ quỳ một chân xuống đất, Diệp Hạo không khỏi than nhẹ một tiếng.

Anh Hùng tuổi xế chiều.

Bi ai đến cỡ nào chứ?

Bất quá Kim Tàm Lão Tổ dù sao cũng đã từng là hạng người quát tháo phong vân, hắn thét dài một tiếng sau đó lại đứng lên, tiếp đó bộ pháp vững vàng tiến về phía trước.

Diệp Hạo im lặng không nói.

Vừa đi được một khoảng mà Kim Tàn Lão Tổ đã không chịu nổi, thì với thọ nguyên còn lại hắn có thể chèo chống được thêm bao lâu?

Đi thêm một đoạn thời gian, hai người cuối cùng cũng gặp được một thác Linh Tuyền, ánh mắt Kim Tàm Lão Tổ ngạc nhiên chạy về phía trước, hắn chạy nhanh đến Linh Tuyền, hai tay dâng uống, nhưng uống vào mấy ngụm, sau đó trong mắt lộ vẻ uể oải.

- Đây là Linh Tuyền Tôn Cấp.

Linh Tuyền này không có hiểu quả gì đối với Kim Tàm Lão Tổ.

Mà lúc này, Kim Tàm Lão Tổ đã không còn chống đỡ nổi nữa.

Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

- Người trẻ tuổi, ngươi đi đi.

- Tiền bối từ bỏ rồi sao?

Diệp Hạo đi đến bên người Kim Tàm Lão Tổ, nói khẽ.

- Lấy tình huống thân thể của ta hiện giờ thì có đi cũng không đi được bao lâu nữa, thậm chí dù đợi ở nguyên chỗ cũng không kiên trì được 1 phút.

Kim Tàm Lão Tổ nói đến đây, trong mắt đầy vẻ đắng chát.

- Nếu ngàn năm trước ta tiến về nơi này mà nói có lẽ có thể thành công.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi điểm một chỉ trên người Kim Tàm Lão Tổ.

Kim Tàm Lão Tổ ngẩn người, chợt trong mắt đầy cuồng hỉ.

Bởi vì hắn phát hiện Sinh Mệnh Chi Hỏa trong người đang chập chờn mấy lượt rồi cháy hừng hực lên.

- Ta không biết ngươi có thể tìm được đại cơ duyên của mình hay không, nhưng có một điều ta chắc chắn, ta có thể mang ngươi thấy được những cảnh sắc tuyệt vời nhất.

Diệp Hạo mỉm cười.

Kim Tàm Lão Tổ nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói ra.

- Cám ơn.

- Đi thôi.

Diệp Hạo cười nói.

Trong này mỗi một khắc lãng phí là một lần Sinh Mệnh Lực trôi đi.

Đi tới đi tới, Diệp Hạo đột nhiên ý thức được một việc.

- Tại sao nơi này không có hài cốt Tu Sĩ?

- Ngươi cảm thấy Linh Tuyền cùng Tiên Dược nơi này được hình thành như thế nào?

- Ý ngươi là ——?

Diệp Hạo không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Thời gian dần trôi qua những thi thể đó đã sớm trở thành chất dinh dưỡng cho những Linh Dược, Linh Tuyền này.

Kim Tàm Lão Tổ ung dung nói.

- Những năm nay, không có Bán Thần leo Tuế Nguyệt Sơn sao?

- Đã từng có một Bán Thần leo qua, nhưng vị này mới vừa đến chân núi đã xoay người rời đi.

Kim Tàm Lão Tổ nhìn Diệp Hạo nói.

- Vị Bán Thần này trước khi rời đi đã từng nói, Tuế Nguyệt Sơn có đại hung hiểm, Bán Thần cường giả nếu đặt chân đến đây khẳng định sẽ vẫn lạc.

Diệp Hạo đang định nói cái gì đột nhiên thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc.

Vị kia không phải Côn Bằng thì là ai và đây.

Khác biệt là Côn Bằng đã đến thời khắc hấp hối.

Côn Bằng nhìn thấy hai người Diệp Hạo, bỗng nhiên mở hai mắt, bên trong hai con ngươi toát ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Kim Tàm? Ngươi sao có thể kiên trì đến nơi này?

- Toàn do tiểu hữu giúp đỡ.

Kim Tàm chỉ Diệp Hạo, nói.

- Có thể giúp ta một chút không?

Côn Bằng khẩn cầu nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ta không muốn chết ở đây.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi điểm một ngón tay lên người Côn Bằng.

Sau một khắc, Sinh Mệnh Chi Hỏa đang dần tắt của Côn Bằng lập tức bừng cháy.

- Đi thôi.

Diệp Hạo một tay bắt lấy Côn Bằng một tay bắt lấy Kim Tàm.

Mà trước khi phóng về phía trước, hắn đã vận dụng Thời Gian Chi Lực.

- Ngươi muốn chết hả?

Sắc mặt Kim Tàm Lão Tổ đại biến quát.

- Kim Tàm, ngươi có ý thức không, Sinh Mệnh Chi Lực của chúng ta không có trôi qua?

Côn Bằng kinh nghi lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận