Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1737: Đại Tạo Hóa



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Danh xưng cấm kỵ.

Không có người nào xa xỉ đến mức lấy Sinh Mệnh Chi Tuyền gột rửa thân thể cùng Linh Hồn?

Lại càng không cần phải nói gột rửa ngày từ khi mới bắt đầu tu luyện.

Bởi vì là một con số khổng lồ.

Cho dù Thế Lực khổng lồ tại Chư Thiên Vạn Giới cũng không dám xa xỉ đến dạng này.

Sinh Mệnh Chi Tuyền ẩn chứa năng lượng rất bá đạo, bởi vậy dù Diệp Hạo chưa từng cố ý để tu vi tăng lên, nhưng tu vi của hắn vẫn vùn vụt dâng.

Sinh Mệnh Chi Tuyền gột rửa Diệp Hạo ngày qua ngày.

Khi tu vi của Diệp Hạo tăng lên đến Tiên Vương lục chuyển, vẫn không có dấu hiệu đình chỉ.

Tiên Vương thất chuyển!

Tiên Vương bát chuyển!

Khi tu vi của Diệp Hạo tăng lên đến mức độ hiện tại, hắn đình chỉ tăng lên.

Bởi vì dựa theo tích lũy của hắm, việc tăng lên đến Tiên Vương Đỉnh rất dễ dàng.

Nhưng hắn không nghĩ tăng tu vi lên nhanh đến vậy.

Diệp Hạo cảm thấy rèn luyện đến cực hạn sau đó tiếp tục tăng lên, như vậy thì quãng đường tương lai đi được càng xa.

Kỳ thật Diệp Hạo sở dĩ không vội mà tăng lên còn có một nguyên nhân.

Lấy tu vi của Diệp Hạo đã siêu việt hơn Huyền Nữ hai cảnh giới, Huyền Nữ muốn đuổi theo hắn cần phải xách dép thêm trăm năm hoặc hơn, mà cho dù Huyền Nữ đạt đến độ cao như Diệp Hạo thì lại như thế nào? Còn một thân tu vi Trận Đạo Huyền Nữ chỉ có nước đi tên lửa mà theo.

Mà trong lúc đó Diệp Hạo mãi mãi trì trệ không tăng cảnh giới lên sao?

Có thể nói, đạt đến cảnh giới này Diệp Hạo đã không sợ Huyền Nữ uy hiếp gì nữa rồi.

- Ngươi sáng tạo Đại Đạo gì?

Lúc nà,y thanh âm Thạch Tượng vang lên trong tai Diệp Hạo.

- Đạo.

- Đạo?

- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, tam sinh vạn vật.

- Có ý tứ.

Ánh mắt Thạch Tượng nóng bỏng nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

- Từ cổ chí kim muốn đi muốn đứng đầu trên con đường Yêu Nghiệt này có rất nhiều, nhưng thành tựu đỉnh cao thì chẳng có ai.

Diệp Hạo trầm mặc không nói, hắn không phải không biết đi trên con đường này rất khó khăn.

Nhưng hắn ngoại trừ nắm giữ rất nhiều Công Pháp Thần Thông, Hạo còn nắm giữ Đạo Bia, hắn cảm thấy có thể nắm giữ cơ duyên như thế mà không đi trên con đường này nữa thì thật lãng phí ưu ái của trời xanh.

- Tạo Hóa của ngươi rất thịnh, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, người có thể so sánh với người cũng chỉ rải rác vài người.

Thạch Tượng nói tiếp.

- Ngươi ở Cửu Trọng Thiên có lẽ sẽ rất dễ dàng, nếu như đặt chân đến Thần Vực, nếu muốn dung luyện ngàn vạn Công Pháp thì sẽ vô cùng gian nan.

Dừng một chút Thạch Tượng hỏi.

- Ta hiện tại hỏi lại ngươi, ngươi xác định còn muốn đi còn đường này không?

- Đạo đã lập nên, sao có thể đổi nữa?

Diệp Hạo nhìn Thạch Tượng, nghiêm mặt nói.

Nếu như chần chừ, chỉ có thể nói Đạo Tâm không vững vàng.

Diệp Hạo làm sao phạm sai lầm như thế.

- Vậy ta sẽ chờ trên Thần Vực, chờ ngươi sáng tạo ra một chân trời mới.

Nói đến đây, Thạch Tượng vung tay lên, sau một khắc cả tòa Tuế Nguyệt Sơn hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong lòng bàn tay hắn, mấy hơi thở sau Thạch Tượng đưa cho Diệp Hạo một Không Gian Châu.

- Tuế Nguyệt Sơn bên trong này.

Diệp Hạo dùng Thần Niệm quét một cái, Tuế Nguyệt Sơn vẫn nguyên vẹn, cái gì cũng không thay đổi, ngay cả hồ Sinh Mệnh Tuyền kia cũng không biến mất.

- Đa tạ.

- Cái này cho ngươi.

Thạch Tượng vứt cho Diệp Hạo một Thần Tượng.

- Đây là cái gì?

- Chính quả do Thần Niệm ta ngưng tụ thành.

Thạch Tượng nhìn xem Diệp Hạo, thản nhiên nói

- Về sau ngươi đến Thần Vực giúp ta tìm được 10 vạn Thiên Thần, bọn họ chỉ cần bái kiến chính quả của ta là xong.

- Vâng.

- Đợi đến khi ngươi thu nạp đủ mười vạn Thiên Thần, ta sẽ đưa cho ngươi một thiên đại cơ duyên.

Ánh mắt Diệp Hạo sáng lên.

Vị này nói thiên đại cơ duyên, nhất định là cơ duyên rất lớn.

- Muốn ta đưa ngươi rời đi?

Thạch Tượng đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Chân núi Tuế Nguyệt Sơn đang tụ tập hàng trăm Tu Sĩ.

- Được.

Thạch Tượng vung tay lên Diệp Hạo liền cảm giác được một trận quay cuồng, đợi đến bốn phía không gian bình phục lại, hắn phát hiện bản thân xuất hiện trên một hồ nước to.

- Nơi này là ——?

Diệp Hạo kinh nghi nhìn xem bốn phía.

Hồ nước này rất lớn, không hề thấy bờ.

Đúng lúc này nơi xa xuất hiện một đạo độn quang, là một thiếu nữ ôm lấy một nam tử chạy về hướng Diệp Hạo.

Sau lưng thiếu nữ này có vài chục người đang đuổi theo, tu vi đám người này hoàn toàn vượt trội so với thiếu nữ, nên rất nhanh đã bắt kịp nàng.

Sưu!

Một thanh niên giương cung, một mũi Vũ Tiễn phá không bay đến.

Thiếu nữ bị bắn trúng lảo đảo một cái.

- Tiểu Ngọc, ngươi không cần quản ta.

Nam tử nằm trong ngực thiếu nữ, bi ai nói.

- Không được, nếu như bọn họ bắt được, ngươi chắc chắn sẽ chết.

Thiếu nữ gọi Tiểu Ngọc kiên định nói.

Tiểu Ngọc vừa dứt lời, mũi tên đã bắn trúng ngực nàng.

Tiểu Ngọc buông lỏng tay một chút, nam tử trong ngực nàng rơi xuống dưới, mắt thấy nam tử chuẩn bị va vào mặt đất, Tiểu Ngọc cưỡng đề một hơi, nháy mắt xuất hiện phía dưới nam tử, nàng duỗi ra hai tay vững vàng ôm nam tử vào ngực.

- Có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi có việc.

Tiểu Ngọc nói ra câu này, hai hàng lệ chảy xuống.

Tiểu Ngọc rất rõ ràng hôm nay không có khả năng chạy trốn.

- Tiểu Ngọc, ta không đáng giá để ngươi làm như vậy.

Nam tử cũng lộ vẻ thê lương nói.

- Ta chỉ là một ngư dân ti tiện, ngươi thân là tam công chúa của Tam Hải.

- Im mồm, ta không cho phép ngươi nói nữa.

Tiểu Ngọc nắm thật chặt tay kia nam tử, quát.

- Ngươi và ta cũng đã bái Thiên Địa, ta đã là thê tử của ngươi.

- Cái gì?

Lúc này, thanh niên cầm Trường Cung giận dữ quát hỏi.

- Đại Thái Tử, Tam Công Chúa còn chưa phá thân.

Trung niên đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng giải thích.

Ngao Khánh đánh giá Tam Công Chúa Ngao Ngọc một cái, sau đó đi về phía hai người.

- Ngao Ngọc, theo ta về Đông Hải.

- Không.

Ngao Ngọc khẽ vươn tay, đẩy tên ngư dân đến sau lưng mình.

- Ngao Ngọc, ngươi cảm thấy mình bây giờ còn có thể cự tuyệt?

Ngao Khánh phát ra âm thanh lạnh lùng.

Ngao Ngọc quật cường nhìn Ngao Khánh, ánh mắt không mảy may nhượng bộ.

Lúc này, trung niên đi đến trước mặt Ngao Ngọc, nhẹ nhàng khuyên bảo nàng.

- Tam Công Chúa, người biết mình đào hôn sẽ khiến Đông Hải như thế nào không?

Ánh mắt Ngao Ngọc ảm đạm xuống.

- Ta xin lỗi Phụ Vương.

- Hiện tại đã không còn vấn đề ai có lỗi nữa, Tây Hải Tam Thái Tử cũng đã buông lời, nếu ba ngày sau hắn không nhìn thấy người xuất hiện, Tây Hải Đông Cung và Đông Hải Long Cung chính thức đoạn tuyệt giao lưu.

Trung niên kia trầm giọng nói.

- Người biết rõ điêu này mang ý nghĩa gì đối với Đông Hải Long Cung không?

- Hiện tại Tây Hải Tam Thái Tử thật không làm gì được Đông Hải Long Cung chúng ta, nhưng người có biết lấy tư chất của hắn, qua 100 ~ 200 năm nữa thì ai còn có thể làm gì được hắn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận