Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1745: Mua Hết Toàn Bộ



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Nghe vậy Ngao Tuệ trầm mặc lại.

-Đi thôi.

-Đi đâu?

-Lạc Ngữ Trúc.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Diệp Hạo để ý thấy khi mình nhắc đến Lạc Ngữ Trúc, Ngao Tuệ chần chừ giật hắn một cái .

-Ngươi giật ta làm gì?

-Nam nhân không ai tốt cả.

-Ngưới có ý gì ?

-Tự ngươi biết rõ.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Bản thân hắn chỉ đơn giản muốn nhìn thử Lạc Ngữ Trúc thôi mà.

Hắn không có ý nghĩ cưới nàng ta cả.

Không lâu sau, Diệp Hạo theo Ngao Tệ đi đến Thương Thành Trai.

-Ngươi đừng nói với ta Thương Thành này đo Lạc Ngữ Trúc mở nha?

Diệp Hạo nhìn xung quanh một chút, lên tiếng hỏi.

-Đúng vậy .

Ngao Tuệ gật đầu.

-Bây giờ Lạc Ngữ Trúc ở đây?

-Hẳn ở đây.

Diệp Hạo nghĩ một hồi, đi đến trước mặt một trung niên Chấp Sự, hỏi.

- Thương Thành này ngươi có thể làm chủ không ?

-Không biết ngươi muốn làm gì?

-Toàn bộ đồ trong cửa hàng này ta đều mua .

-Cái gì?

Trung niên kia không khỏi trừng lớn hai mắt.

-Ngươi có biết cần bao nhiêu Tiên Thạch mới có thể mua hết không?

Diệp Hạo tiện tay đưa cho hắn một cái Túi Càn Khôn:

-Đủ không ?

Trung niên dung Thần Niệm quét một cái, con ngươi không khỏi co rụt lại.

Hắn thấy được cái gì?

Hắn thấy bên trong có ba trăm ức Thượng Phẩm Tiên Thạch!

Đây không phải Hạ Phẩm Tiên Thạch, cũng không phải Trung Phẩm Tiên Thạch, mà là Thượng Phẩm Tiên Thạch.

-Ngươi thật muốn mua hết toàn bộ đồ của Thương Thành?

Lúc Trung Niên Chấp Sự nói câu này, toàn thân kích động trở nên run rẩy.

Diệp Hạo mua hết toàn bộ số này thì đúng là một con số khổng lồ.

-Ngươi cảm thấy ta tới đây muốn khoe khoang hả?

-Vị Công Tử này, xin ngươi chờ một lát, ta xin phép Tiểu Thư một chút.

Trung Niên Chấp Sự nói xong vội vả rời đi.

Mà lúc Trung Niên Chấp Sự rời đi, Ngao Tuệ nhìn Diệp Hạo với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

-Ngươi sao có nhiều Tiên Thạch vậy ?

Cho dù Ngao Tuệ nàng là Tam Công Chúa Nam Hải Long Cung cũng không thấy qua nhiều Tiên Thạch như thế đâu?

-Ngươi đoán xem.

-Đoán Đại Gia nhà ngươi.

Ngao Tuệ không nhịn được nói tục.

Nhìn bộ dáng Ngao Tuệ, Diệp Hạo cười ha hả.

Đúng lúc này, một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đi cùng Chấp Sự khi nãy ra, lúc thiếu nữ này xuất hiện trong khoảnh khắc Diệp Hạo cảm thấy trăm hoa đều nở rộ, trong Thiên Địa ngoại trừ thiếu nữ này ra cũng không có ai khác.

Kinh diễm thoát tục!

Khuynh quốc khuynh thành!

Lạc Ngữ Trúc bước đến bên cạnh Diệp Hạo, thân hình thướt tha nói:

-Vị Công Tử này, ngươi muốn mua toàn bộ đồ ở đây?

-Có vấn đề kông?

-Không có vấn đề.

Lạc Ngữ Trúc nói xong nhìn về phía trung niên bên cạnh.

-Ngươi hướng dẫn nhân viên ở đây phân loại toàn bộ đồ vật của Thương Thành đóng gói lại .

-Tuân mệnh.

Trung Niên Chấp Sự nói xong rời khỏi.

-Đóng gói tính toán giá cả cũng cần một chút thời gian, chi bằng mời ngươi đến thư phòng ta đợi một chút.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ một hồi nói:

-Cũng được.

Thư phòng Lạc Ngữ Trúc nhìn thì đơn giản mà thật ra không hề đơn giản.

Diệp Hạo vừa nhìn thấy đã biết rõ nàng là một người rất biết hưởng thụ.

Đến lúc hai người Diệp Hạo, Ngao Tuệ ngồi xuống, Lạc Ngữ Trúc lấy ra một ít lá trà rót vào trong ấm.

-Tử Đằng Nham Trà.

Ngao Tuệ lộ ra vẻ mặt chấn kinh.

Ngao Tuệ nói xong nhìn thấy trong mắt Diệp Hạo có vẻ mờ mịt thì giải thích :

-Tử Đằng Nham Trà cực kỳ hiếm, một lượng phải tốn đến hơn trăm vạn.

-Một trăm vạn?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền ý thức được Tử Đằng Nham Trà có thể được xưng tụng là mặt hàng xa xỉ .

Một lượng có thể ngâm tám đến mười lần .

Nói cách khác một chén Tử Đằng Nham Trà có giá trên mười vạn.

Đến Tiên Vương cảnh giới, không ai lại dùng Trung Phẩm Tiên Thạch.

Diệp Hạo nâng chung trà lên nếm một cái.

Một cỗ nhàn nhạt đắng chát nở rộ bên trong.

-Nếm thử cái này đi .

Lạc Ngữ Trúc lại đưa cho Diệp Hạo một chén thanh thủy.

Diệp Hạo uống một ngụm sau đó kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Bởi vì đắng chát trong miệng nhanh chóng chuyển hóa thành hương thơm tuyệt thế.

-Trà ngon.

Diệp Hạo khen thật lòng.

-Khổ tận cam lai, đây cũng là đặc tính của Tử Đằng Nham Trà.

Lạc Ngữ Trúc khẽ cười nói.

-Nghe nói Tử Đằng Nham Trà có thể tẩy hết bệnh tật trong người .

Ngao Tuệ nhẹ giọng tò mò hỏi thăm.

-Phục dụng lâu ngày thì có thể.

Lạc Ngữ Trúc đón ánh mắt Ngao Tuệ, đáp.

Ngao Tuệ cười khổ một tiếng:

-Ai mà xa xỉ đến mỗi ngày đều uống Tử Đằng Nham Trà?

-Lấy cho ta một trăm tám mươi cân.

Ngao Tuệ vừa mới nói xong, tiếng Diệp Hạo đã vang lên bên tai nàng.

-Bên cạnh ngươi có một tên thổ hào nè.

Lạc Ngữ Trúc cười khanh khách nói, nhưng mà chợt nghĩ đến điều gì.

-Tử Đằng Nham Trà trân quý, ở chỗ ta chỉ có ba lượng, nếu ngươi thích thì ta đưa hết cho.

Lạc Ngữ Trúc vừa nói vừa lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo quan sát thành phần lá trà rồi nói:

-Cám ơn.

Diệp Hạo cám ơn cũng chỉ khách khí, bởi vì lần này Tiên Thạch Lạc Ngữ Trúc lừa mình sợ phải có mười mấy ức.

Mà những lá trà này bất quá cũng chỉ ba trăm vạn.

-Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh Công Tử?

Lạc Ngữ Trúc rất nhanh nghĩ đến cái gì.

-Ta họ Diệp.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút trả lời.

-Diệp Công Tử, không biết ngươi có tiện nói cho ta biết, tại sao ngươi muốn mua hết đồ của cửa hàng không?

Lạc Ngữ Trúc muốn biết vấn đề này.

-Bởi vì như vậy ngươi sẽ hiện thân.

Diệp Hạo cười nói :

-Chẳng lẽ ta lại cứ thế mà xông vào thư phòng ngươi sao?

Lạc Ngữ Trúc bị choáng váng.

Đây là lý do gì?

Bởi vì muốn nhìn thấy mình mà mua mấy trăm ức thương phẩm?

Lạc Ngữ Trúc không biết sở dĩ Diệp Hạo tiêu phí nhiều Tiên Thạch như vậy để mua sắm những thương phẩm này chủ yếu bởi vì trong trăm năm tới hắn phải tích trữ tài nguyên càng nhiều càng tốt .

Mà muốn tiếp tục bồi dưỡng Tướng Sĩ Viêm Hoàng Tông thì không thể không mua thêm Dược Tài và vật liệu.

Viêm Hoàng Tông bây giờ không thiếu Thượng Phẩm Tiên Thạch, nhưng chỉ dựa vào Thượng Phẩm Tiên Thạch tu hành cũng không được.

-Diệp Công Tử, nếu vì nguyên nhân này ta cảm thấy ngươi không cần thiết lãng phí nhiều Tiên Thạch như thế .

Lạc Ngữ Trúc nói liền đứng lên:

-Bây giờ ta tìm nhân viên kêu họ ngừng đóng .

-Sao có thể chứ?

Diệp Hạo ngăn trở Lạc Ngữ Trúc:

-Đã nói mua, thì phải mua, nếu không sau này ta làm sao còn chỗ đứng.

Diệp Hạo đã đề cập đến chuyện nhân cách.

Lạc Ngữ Trúc cũng không thể nói thêm gì được.

Mà lúc này có một thiếu nữ yêu kiều thướt tha đi tới thư phòng.

Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Diệp Hạo một cái sau đó lại nhìn về phía Lạc Ngữ Trúc nói :

-Tiểu Thư, Đại Thái Tử Tây Hải Long Cung tới chơi.

-Hắn có chuyện gì à?

Lạc Ngữ Trúc giật mình.

-Tây Hải Đại Thái Tử nói ngươi giao vị Công Tử này ra.

Thiếu nữ kia chần chờ một chút vẫn mở miệng nói .

-Nói với Tây Hải Đại Thái Tử, ở đây không có người hắn muốn tìm .

Lạc Ngữ Trúc suy nghĩ rồi nhìn thiếu nữ kia một cái, trầm giọng nói

-Nhưng mà Tây Hải Đại Thái Tử tìm tới cửa, ta nghĩ hắn khẳng định biết rõ vị này đang ở đây.

Thiếu nữ kia cảm thấy Lạc Ngữ Trúc càng che giấu sẽ càng bại lộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận