Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1769: Bổ Nguyên Đan



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Lâu Ngoại Lâu chúng ta còn có bốn khối Thời Gian Tinh Thạch, ta bây giờ liên hệ cao tầng đi lấy.

Nói đến đây, Lâu Đông Phương lại nghĩ tới điều gì:

-Hay để ta tự mình đi một chuyến, đám lão đầu tử kia sợ rằng không chịu đưa.

-Ta hỏi các ngươi Thời Gian Tinh Thạch không phải muốn lấy của, mà muốn cho các ngươi một ít.

Diệp Hạo nói xong đưa cho hai người, mỗi người ba viên Thời Gian Tinh Thạch.

-Đại Ca, cái này quá quý giá.

Lâu Đông Phương vội vàng từ chối.

-Đúng vậy Đại Ca, ngươi bây giờ đắc tội Phù Tang Thần Thụ, vẫn nên dùng Thời Gian Tinh Thạch tu luyện đi.

Bất Lương Nhân cũng vội vàng chối từ.

-Đến cảnh giới chúng ta, trong vòng mấy năm thì có thể tăng lên bao nhiêu?

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:

-Cho các ngươi, các ngươi cứ cầm.

Hai người đành phải tiếp nhận.

-Nhân lúc này, các ngươi có cái gì không hiểu có thể hỏi ta.

Diệp Hạo nói xong, hai người phát hiện bốn phía xuất hiện một Lĩnh Vực thời gian.

-Đại Ca, ngươi đây…?

Lâu Đông Phương giật mình.

-Hai người các ngươi có ba năm để tu luyện Thần Thông ta truyền thụ.

Diệp Hạo bình thản nói.

-Đại Ca.

Lâu Đông Phương còn muốn nói gì thì đã bị Diệp Hạo ngăn cản.

-Đừng lãng phí thời gian.

Ánh mắt Lâu Đông Phương lóe lên một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ba năm dài không?

Rất dài.

Nhưng bọn họ lại cảm thấy quá ngắn.

Trong ba năm nay, hai người giống như một miếng xốp, hấp thu pháp môn Diệp Hạo truyền thụ.

Nhưng hai người lại phát hiện kiến thức Diệp Hạo giống như Đại Hải, vô cùng vô tận.

Cho dù bọn họ đưa ra bất kỳ vấn đề gì, Diệp Hạo đều có thể trả lời, hơn nữa đáp án của Diệp Hạo lại rõ ràng dễ hiểu.

Hai người hiểu rất rõ chỉ, tri thức kinh khủng được tích luỹ một lượng mới đạt đến trình độ như vậy.

Diệp Hạo nếu là Bán Thần Lão Yêu Quái cũng bình thường, nhưng hắn hiện tại cũng là thế hệ trẻ giống như bọn họ.

-Đại Ca, sao ngươi làm được?

Bất Lương Nhân kinh ngạc hỏi.

-Muốn làm được thì làm thôi.

Diệp Hạo cười đáp .

Bất Lương Nhân không biết rằng, để đạt đến trình độ hiện tịa, Diệp Hạo trước sau hao tốn mấy ngàn năm.

Nếu không, cho dù thiên tư Diệp Hạo là Yêu Nghiệt cũng không thể đạt được đến bước này .

-Thời gian sắp tới, hai người các ngươi cứ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tam Túc Kim Ô tìm Diệp Hạo cùng Lăng Kiếm Đào đi mua đồ .

-Nhân lúc Phù Tang Thần Thụ sắp xuất thế, toàn bộ cường giả Thất trọng thiên đều bị thu hút đến đây.

Lăng Kiếm Đào chỉ vào một phiên chợ nhộn nhịp nói:

-Bây giờ là thời điểm chúng ta có thể mua được những đồ vật mà lúc bình thường không thấy .

Diệp Hạo dùng Thần Niệm quét một cái, trong mắt liền lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Hắn nhấc chân đi về một quầy hàng.

-Ông chủ, gốc Tiên Dược này bán thế nào?

Diệp Hạo chỉ một gốc Tiên Dược hình dáng yểu điệu, hỏi.

-Ba ngàn vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Một trung niên mặc Đạo Bào rách rưới, thản nhiên ra giá.

-Gốc Ngọc Lan Hoa này không đáng giá như vậy a.

Phục Văn Sơn đi tới trầm giọng nói.

-Giá như vậy, muốn mua thì mua ?

Người bán hàng có chút ngang tàn, Phục Văn Sơn không biết nói gì nữa.

- Có ai buôn bán như ngươi vậy không?

Lăng Kiếm Đào nghiêm mặt nói.

Tên kia cũng lười đáp lại.

Lúc này Diệp Hạo lại ném cho lão một Túi Càn Khôn.

-Của ngươi.

Người bán hàng dùng Thần Niệm quét qua, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi:

-Ngươi thật sự muốn mua?

Diệp Hạo đưa tay cầm gốc Tiên Dược kia lên:

-Bây giờ gốc tiên dược này thuộc về ta.

-Ngươi biết rõ gốc Tiên Dược này?

-Bạn Sinh Hoa.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói .

-Xem ra Công Tử là cao thủ Đan Đạo.

Đạo Bào trung niên nói xong đưa lại Túi Càn Khôn cho Diệp Hạo,

-Nếu Công Tử ngươi rảnh rỗi, không ngại theo đi gặp Tiểu Thư nhà ta.

Diệp Hạo nghe được như thế lại ném Túi Càn Khôn trở lại.

-Bây giờ chúng ta không ai nợ ai .

Nói xong câu này, Diệp Hạo xoay người rời đi.

Lăng Kiếm Đào và Phục Văn Sơn liếc nhau rồi nhanh chóng đi theo.

Khi đuổi kịp Diệp Hạo, Phục Văn Sơn rối rít hỏi

-Cái gì gọi là Bạn Sinh Hoa?

-Xung quanh Bạn Sinh Hoa chắc chắn có chủ dược hiếm thấy .

Diệp Hạo nói khẽ.

-Chúng ta có thể thông qua việc nghiên cứu thổ nhưỡng Bạn Sinh Hoa sinh sống, từ đó xác định vị trí chủ dược!

-Còn có thể làm như vậy?

Phục Văn Sơn trừng lớn hai mắt.

-Ngươi có thể tìm được vị trí chủ dược không?

Lăng Kiếm Đào nhẹ giọng hỏi.

-Có thể.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

-Ngươi cũng không phải người chuyên tìm kho báu a.

Lúc Lăng Kiếm Đào nói câu này nuốt nước miếng một cái.

-Đúng vậy.

Nghe vậy. Lăng Kiếm Đào cười khổ hỏi tiếp.

-Còn có cái gì ngươi không biết không ?

-Rất nhiều.

Kỳ thật trên đời này còn bao nhiêu chuyện có thể làm khó được Diệp Hạo.

Nhưng mà câu này có thể nói à?

Diệp Hạo ngừng lại mua thêm một khối Tử Kim.

Đương nhiên đối phương chào giá rất cao, giá cao như trong Phòng Đấu Giá.

Nhưng Diệp Hạo nói mua là mua, không do dự chút nào.

Cứ như vậy qua một khắc, toàn bộ Tu Sĩ trong phiên chợ đều biết có một vị thổ hào đang đi mua sắm.

-Vị Công Tử này, mời ngươi đến xem Ngọc Như Ý của ta một chút.

-Vị Công Tử này, cái này được ta đào từ Chiến Trường cổ xưa.

-Ta nói Vương Tam này, ngươi đào trong một hang động tầm thường thôi mà.

Càng về sau, các lão bảng trên chợ đều bắt đầu tìm Diệp Hạo chào hàng.

Nhưng tầm mắt Diệp Hạo rất cao, không phải cái gì cũng mua.

Nhưng mà qua một canh giờ, hắn cũng đã mua được rất nhiều đồ.

Lăng Kiếm Đào âm thầm tính sơ, hắn phát hiện Diệp Hạo bỏ ra đến trăm ức.

Cái này cũng không phải trăm ức Trung Phẩm Tiên Thạch, mà là trăm ức Thượng Phẩm Tiên Thạch a.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần)

. . .

Lúc Diệp Hạo đang định rời khỏi thì bị trung niên trước trước đó ngăn lại.

-Mời ngươi theo ta đi một chuyến.

-Ta nếu không đi thì sao ?

-Cái này không phụ thuộc vào ngươi rồi.

Đạo Bào trung niên nói xong, bốn phía không gian xung quanh Diệp Hạo trở nên huyền ảo, sau đó một cỗ sức mạnh kinh khủng bao trùm toàn thân hắn. Nhưng sau một khắc, trên mặt trung niên tràn đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì Không Gian Chi Lực của hắn căn bản không khiến Diệp Hạo nhút nhích tí nào.

Làm sao có thể như vậy được ?

Bản thân dù gì cũng là Tiên Vương Cao Giai.

Chỉ kém một bước có thể đặt chân đến Tiên Vương Đỉnh Phong.

-Đừng phá nữa.

Diệp Hạo nói xong giương một tay lên, Đạo Bào trung niên lảo đảo một cái, bạch bạch bạch liên tục lui lại mấy bước.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, rất nhanh lại nghĩ tới cái gì.

-Vị Công Tử này, mời ngươi theo ta đi gặp Tiểu Thư một chút, Tiểu Thư nhà ta đang nghiên cứu Thượng Cổ Đan Thuật, có lẽ ngươi có thể cho Tiểu Thư một chút ý kiến.

-Không có hứng thú.

-Không biết Công Tử có nghe nói qua Bổ Nguyên Đan không?

-Bổ Nguyên Đan?

Diệp Hạo có chút kinh ngạc nhìn trung niên.

- Tiểu Thư nhà ngươi đang nghiên cứu Bổ Nguyên Đan?

-Đúng vậy.

-Bổ Nguyên Đan đã thất truyền từ thời Thượng Cổ, không biết Tiểu Thư nhà ngươi chiếm được mấy phần Đan Phương?

- Tiểu Thư Nhà ta cũng đã thu thập được tám phần Đan Phương.

Nghe được như thế, Diệp Hạo mất hứng.

-Trở về nói với Tiểu Thư nhà ngươi, Bổ Nguyên Đan có sáu vị chủ dược, Tử Vi, Kim Tước, Hương Tuyết, Vọng Lan, Phúc Lộc cùng Khiên Ngưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận