Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1770: Bạch Y Thiếu Nữ



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Tây Nam Định Hải Đảo có một tòa đảo nhỏ.

Khắp hòn đảo, mây mù bao phủ quanh năm, còn chướng khí vô cùng đáng sợ, dù Tiên Vương đặt chân đến đây cũng có nguy cơ vẫn lạc.

Bởi vậy không có ai tiến về nơi đó.

Trung niên Đạo Bào xuất hiện trên hòn đảo, sau đó một đường đi thẳng đâm xuyên qua chướng khí dày đặt. Một lúc sau, trung niên xuyên qua một đạo Cấm Chế xuất hiện tại một thế ngoại đào nguyên.

Làm trung niên nghi hoặc là trong dược bồ lại không có thân ảnh của Tiểu Thư, theo lý mà nói bây giờ là khoảng thời gian Tiểu Thư đang tưới nước cho Dược Liệu mới đúng.

Tạm đè nén nghi hoặc trong lòng, trung niên tiến vào gian phòng của nàng.

Được nữa đường, trung niên đánh hơi được máu tươi trong không khí.

Sắc mặt hắn lập thức thay đổi, thân hình khẽ nhoáng đã xuất hiện ngay trong gian phòng.

Xoát!

Trung niên bị một ánh mắt lăng lệ khóa chặt vào người.

Trung niên như bị sét đánh há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Dừng tay, đây là người của tôi.

Bạch y thiếu nữ nhìn thấy màn này, lập tức hô to.

Nghe được bạch y thiếu nữ nói thế, hôi bào lão giả mới thu hồi ánh mắt của mình, mà khi thu ánh mắt lại, lão giả ho kịch liệt khục khục vài tiếng rồi phun ra mấy ngụm máu tươi.

- Tình huống của ngươi bây giờ không thích hợp động thủ.

Bạch y thiếu nữ giúp hôi bào lão giả lau sạch vết máu trên khóe miệng, nói khẽ.

- Nếu không thì sẽ uổng phí công sức nãy giờ.

- Sẽ không đâu.

Hôi Bào Lão Giả nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch y thiếu nữ giúp lão giả lau sạch máu rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lúc này, trung niên nhịn không được hỏi

- Tiểu Thư, đây là có chuyện gì?

- Hôm nay ta đi thu nhặt Hỏa San Hô trong Đại Hải thì vô tình gặp vị tiền bối đang trọng thương này.

Bạch y thiếu nữ nói khẽ.

- Ta xem thương thế người này rất nặng, nên đưa hắn đến đảo để chữa trị.

- Ngươi đừng nên hồ nháo, ngươi biết hắn là ai không?

Trung niên trầm giọng nói.

- Vị này dù đã bị trọng thương mà vẫn có thể dùng một ánh mắt chấn nhiếp được ta, chứng tỏ hắn cũng là cao thủ Bán Thần.

- Trong lòng ta, hắn chỉ là một người bệnh.

Bạch y thiếu nữ không thèm để ý nói.

- Ta không cảm thấy khí tức Nhân Tộc trên người hắn.

- Ta đã nói, hắn là người bệnh.

Bạch y thiếu nữ nhìn trung niên, nhấn mạnh từng chữ.

Trung niên còn có thể nói cái gì.

- Vĩnh bá, ta biết ngươi muốn tốt cho ta.

Bạch y thiếu nữ nói khẽ.

- Nhưng ta tin nhân tính có bản thiện.

- Không nói cái này nữa.

Đạo Bào trung niên biết tính tình quật cường của thiếu nữ, đã quyết định cái gì thì nhất quyết không thay đổi, nên cuối cùng cũng không truy cứu chuyện này.

- Tiểu Thư, Bạn Sinh Hoa hôm nay bị người nhận ra.

- Ngươi không mời vị kia tới sao?

- Mời, nhưng hắn không đến.

Đạo Bào trung niên cười khổ nói.

- Ta chuẩn bị cưỡng ép mang hắn đi, ai ngờ tu vi của hắn còn mạnh hơn cả ta.

- Ta không phải nói là mời hắn đến sao?

- Ta mời hai lần, đối phương cũng không tới.

Trung niên dừng một chút, nói tiếp.

- Vả lại đối phương cũng thuộc Thế hệ trẻ, chắc chuyện này không khó lắm đâu.

- Thế hệ trẻ?

Nghe vậy, bạch y thiếu nữ biến sắc.

- Đúng vậy.

Bạch y thiếu nữ cũng là thế hệ trẻ.

Nhưng nàng phải trải qua biết bao khổ cực, chiếm được biết bao Tạo Hóa mới đi đến được một bước như hôm này.

Nhưng đối phương có tài đức gì?

- Đúng vậy, vị kia nói cho ta biết Bổ Nguyên Đan có sáu vị chủ dược theo thứ tự là Tử Vi, Kim Tước, Hương Tuyết, Vọng Lan, Phúc Lộc cùng Khiên Ngưu.

- Cái gì?

Tâm thần bạch y thiếu nữ chấn động.

Bổ Nguyên Đan có sáu vị chủ dược, nàng đã sớm nghiên cứu ra 4 vị.

Hiện tại nàng đã nghiên cứu được bốn vị chủ dược gồm Tử Vi, Hương Tuyết, Vọng Lan cùng Khiên Ngưu, còn hai vị chủ dược còn chưa nghiên cứu ra được.

Nàng vội vàng lấy ra Đan Phương không hoàn chỉnh viết lên thêm hai vị chủ dược còn lại, sau đó tiến hành thôi diễn, kết quả có được làm cho toàn thân nàng run rẩy.

Phải nói kích động mới đúng.

- Vĩnh bá, vị Công Tử kia hiện tại ở đâu?

- Chẳng lẽ hắn nói đều đúng?

Nhìn thần sắc kích động của tiểu thư, Đạo Bào trung niên kinh nghi hỏi.

- Hai vị dược tài này nếu ta tự mình thôi diễn thì phải mất khoảng 8 đến 10 năm mới có thể tìm ra được.

Nghe Tiểu Thư nói thế, Vĩnh bá vội nói.

- Ta đã để một Truy Tung Ấn trên người hắn.

Vĩnh Bá nói rồi lập tức dùng Tinh Thần Lực khởi động Truy Tung Ấn Ký lưu trên người Diệp Hạo, nhưng sắc mặt hắn rất nhanh thay đổi.

- Truy Tung Ấn Ký đâu rồi?

- Xem ra đối phương đã lặng lẽ xóa đi rồi.

- Có thể lặng yên không một tiếng động xóa Truy Tung Ấn Ký, thủ đoạn của tiểu tử kia còn thần bí hơn tưởng tượng của ta.

Trong mắt Vĩnh bá đầy ngưng trọng, nói.

- Bất quá ta đã nhớ kỹ khí tức của hắn, chỉ cần hắn xuất hiện thì ta có thể tìm được ngay.

- Ta có một loại dự cảm, vị kia biết rõ toàn bộ Đan Phương của Bổ Nguyên Đan.

Bạch y thiếu nữ trầm giọng nói.

- Nếu có thể lấy được Đan Phương, tu vi ta có thể đột phá rồi.

- Ta sẽ toàn lực trợ giúp Tiểu Thư đột phá.

Vĩnh bá kiên định nói.

- Nhớ lấy, không thể sính cường.

Bạch y thiếu nữ cảnh cáo.

Vĩnh bá nghe vậy cười khổ.

Bản thân cũng muốn làm như vậy lắm!

Nhưng mà thực lực không đủ thì biết làm sao?

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần)

...

Ba người Diệp Hạo đi đến Tửu Lâu, không gian bốn phía xung quanh chợt vỡ nát, tiếp đó một đại thủ từ bên trong không gian loạn lưu xuyên qua chộp về phía ba người.

Toàn thân Tam Túc Kim Ô cùng Lăng Kiếm Đào đều cứng lại.

Không Gian Chi Thuật của đối phương vô cùng cường hoành bá đạo.

Hai người không động được.

Sau một khắc, hai người cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi đến bình phục lại đã xuất hiện tại Đại Hải, mà trước mặt hai người chính là một lão giả trên người phủ đầy Lân Phiến.

Lão giả này và Kình Vân tương tự mười phần.

Như vậy, đã có thể đoán ra thân phận của lão.

Kình Minh Húc!

Kình Minh Húc nhìn Tam Túc Kim Ô, trong mắt tràn đầy vẻ dữ tợn.

- Ngươi biết tại sao ta đưa các ngươi đến đây không?

Tâm thần Phục Văn Sơn khẽ động khôi phục lại tướng mạo ban đầu.

- Phục Văn Sơn.

Kình Minh Húc giật mình.

- Việc Tôn Tử ngươi chết ta không thể nói xin lỗi, vì hắn càn quấy quá mức không thể tha thứ.

- Phách lối quá mức, ngươi giáo huấn một được rồi, cần phải giết hắn sao?

Kình Minh Húc nói đến đây, trong mắt lần nữa ngưng tụ sát ý.

- Ngươi muốn như thế nào?

Phục Văn Sơn trầm giọng hỏi.

- Giết người đền mạng.

Kình Minh Húc nói xong, tung một quyền hướng về đầu Phục Văn Sơn.

- Diệp huynh, cứu mạng!

Phục Văn Sơn hoảng sợ hô to.

Phục Văn Sơn là Yêu Nghiệt không sai.

Nhưng chiến lực hắn chỉ miễn cưỡng đạt đến Tiên Vương Cao Giai.

Bởi vậy, đối mặt với Tiên Vương 12 chuyển, hắn chỉ đành bó tay chịu trói.

Mắt thấy một quyền này chuẩn bị oanh sát Phục Vân Sơn, một thân ảnh đúng lúc xuất hiện, thân ảnh này đưa một tay ra bắt lấy quyền đầu của Kình Minh Húc.

- Ngươi quá không xem ta ra gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận