Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1771: Thả Hổ Về Rừng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Người vừa xuất hiện không ai khác ngoài Diệp Hạo.

Sóng xung kích tỏa ra bốn phía xung quanh khi bàn tay của Diệp Hạo bắt lấy quyền đầu của Kình Minh Phúc.

Phục Văn Sơn cùng Lăng Kiếm Đào thổ huyết bay ra xa.

Đợi đến khi cơ thể hồi phục một chút, họ mới hoản sợ nhìn Diệp Hạo và Kình Minh Phúc đang giằng co với nhau.

- Diệp Hạo thật sự chỉ có chiến lực Tiên Vương Thập chuyển thôi sao?

Phục Văn Sơn hoảng sợ nói.

- Tại sao ta cảm thấy Diệp Hạo còn mạnh hơn trước.

Lăng Kiếm Đào lẩm bẩm.

Cảm giác hắn rất đúng.

Buổi tối hôm qua, Diệp Hạo sử dụng ba viên Thời Gian Tinh Thạch.

Suốt ba năm nay, ngoài trừ giúp Lâu Đông Phương và Bất Lương Nhân thụ nghiệp giải hoặc thì phần lớn thời gian, hắn đều dùng để ngộ Đạo. Mặc dù tu vi không hề gia tăng lên, nhưng chiến lực của hắn được đề cao không ít.

- Diệp Hạo?

Kình Minh Húc nghe Phục Văn Sơn hô cái tên này, trong mắt hiện lên nét hoảng sợ.

Hắn tự nhiên biết rõ Diệp Hạo.

Nhưng trong mắt hắn, Diệp Hạo vẫn thuộc về thế hệ trẻ.

Tu vi thế hệ trẻ hiện tại cũng không có cao bao nhiêu.

Nhưng Diệp Hạo này có chuyện gì?

Kỳ thật, điều này có quan hệ với sách lược Thâm Hải Liên Minh, bọn chọ chủ yếu chú ý đối tượng là người trong Thiển Hải Liên Minh, đối với Nhân Tộc và Yêu Tộc, họ cơ hồ không bỏ ngoài tai. Cho nên, hắn không hay biết gì việc Diệp Hạo xuất hiện tại Thất Trọng Thiên cả.

- Cho ta một chút mặt mũi, bỏ qua chuyện này, như thế nào?

Diệp Hạo nhìn Kình Minh Húc, nói khẽ.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua chuyện này?

Kình Minh Húc trầm mặc một chút, hỏi lại.

- Vậy chỉ còn cách dùng nắm đấm thôi.

Diệp Hạo đáp.

- Diệp Hạo, ngươi nhất định phải nhúng tay vào chuyện này?

- Thích thì ta làm thôi.

- Ta không biết Phục Văn Sơn cho ngươi chỗ tốt gì, nhưng nếu ngươi tiếp tục nhúng tay vào, Thâm Hải Liên Minh nhất định không bỏ qua cho ngươi.

Kình Minh Húc kiên định nói.

Hắn sở dĩ thương lượng vì một là do thân phận Diệp Hạo, hai là cũng vì chiến lực Diệp Hạo thực sự quá mạnh.

- Ngươi cảm thấy ta là loại người bội bạc?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vậy chúng ta không còn gì để nói.

Kình Minh Húc nói xong liền động thủ.

Hắn sở dĩ động thủ trước vì hắn biết nếu trong thời gian ngắn không thể làm Diệp Hạo trọng thương, cao thủ Tam Túc Kim Ô sẽ rất nhanh chạy đến đây.

Kình Minh Húc rống to một tiếng, điều động toàn bộ Pháp Lực bản thân.

Mà lúc đối phương động, Diệp Hạo cũng không đứng yên chịu trận.

Uy thế hai người ngút trời, hải thủy bốn phía quay cuồng, không biết bao nhiêu sinh linh tống táng theo đó.

- Ta không tin cơ thể ngươi có thể tiếp nhận năng lượng khủng bố trong thời gian dài?

Kình Minh Húc nói xong tiếp tục điều động Pháp Lực trong thể nội.

Đến cấp bậc như hắn, toàn bộ tế bào đều có thể góp nhặt năng lượng.

Mà hiện tại hắn đang làm chuyện này.

Thần sắc Diệp Hạo trở nên ngưng trọng.

Pháp lực hắn thật dùng mãi không hết, dùng mãi không cạn, vì Tiểu Thế Giới trong Thể Nội là Bản Nguyên Chi Lực, nhưng Nhục Thân không thể gánh chịu nguồn năng lượng này trong thời gian dài.

Ý thức được tình huống này, hắn phải đổi chiến thuật tốc chiến tốc thằng, lập tức sử dụng Đại Nhật Chưởng Pháp.

Đại Nhật Chưởng Pháp vừa được Diệp Hạo xuất xử, Kình Minh Húc cảm thấy bản tay của mình như bị đốt chát, hắn lập tức buông bỏ công kích lui về sau, hắn sử dụng băng quyền lại gặp Đại Nhật Chưởng Pháp chính là khác tinh của mình, nhưng mặc dù đã lui về, nhưng không gian bốn phía xung quanh hắn vẫn bị lửa đốt.

Trên trời, dưới đất, tứ phía, bát phương, toàn diện bị thiêu đốt.

Không thể lui, không thể tránh.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Sắc mặt Kình Minh Húc hoàn toàn thay đổi.

Cỗ năng lượng kinh khủng này khiến hắn cảm thấy mình có thể bị hòa tan bất cứ lúc nào.

Trên thực tế, nhục thân hắn đang chậm rãi hòa tan ra.

Kình Minh Húc cũng nhận ra điều này, hắn lập tức sử dụng Thể Thuật tăng lên cường độ thân thể lên gấp ba lần.

Đến cấp độ như Kình Minh Húc, chỉ có thể tu luyện Thiên cấp Thể thuật.

Sau khi vận chuyển Thể thuật, hắn mới cảm thấy bản thân đã có thể ngạnh kháng được nhiệt độ này.

- Giết.

Kình Minh Húc hướng về Diệp Hạo phun ra mưa rào tầm tã.

Đây không phải mưa bình thường mà mưa đã được cô đọng từ Pháp Lực nên có sức sát thương rất cao, có thể bị thương Tiên Vương.

Nhìn Hỏa Diễm đang từ từ bị dập tắt, Diệp Hạo không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Thần Thuật thật đáng sợ, nhưng lại không phải tuyệt đối.

Thể Thuật được vận dụng bởi Kình Minh Húc không phải cấp độ mà Thần Thuật có thể đỡ được.

- Thu.

Diệp Hạo lấy Thôn Thiên Hồ Lô ra, chỉ nước mưa đầy trời, quát.

Nước mưa lập tức bị lực lượng Thôn Tính của Hồ Lô hấp thu, ngay lúc Kinh Minh Húc chưa hoàn hồn, hắn cảm thấy cơ thể không tự chủ nhích từ từ về phía hồ lô, di động càng gần, hắn cảm thấy hấp lực đối với bản thân càng mạnh.

- Dừng tay!

Kình Minh Húc kinh ngạc hô to.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn hắn.

Kình Minh Húc thấy thế, vội vàng cầu khẩn.

- Diệp Công Tử, ta nguyện lấy toàn thứ có giá trị của bản thân cho ngươi, xin ngươi tha cho ta một mạng.

Lăng Kiếm Đào chần chờ một chút rồi truyền âm với Diệp Hạo.

- Ta cảm thấy chuyện này có thể cân nhắc lại.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm, cất lời.

- Ta bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng nếu sau này ngươi trả thủ thì thế nào?

- Chuyện này hoàn toàn do ngươi làm chủ.

Kình Minh Húc vội nói.

- Lời này của ngươi sao có thể làm Diệp Công Tử tin tưởng?

Phục Văn Sơn cười lạnh nói

- Thả ngươi bây giờ chẳng khác nào thả hổ về rừng?

- Ta có thể thề với ngươi rằng ta sẽ không quay trở về báo thù.

- Thế nhưng nếu ngươi tiết lộ tin tức trong tay Diệp Huynh có Hỗn Độn Chí Bảo thì sao?

Có thể đánh giết cao thủ như Kình Minh Húc, ngoài việc trong tay có Hỗn Độn Chí Bảo ra thì Phục Văn Sơn không còn nghĩ ra ý kiến nào khác.

- Chuyện này làm sao có thể nói ra?

Kình Minh Húc tức khắc gấp.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, thu hồi Thôn Thiên Hồ Lô lại.

- Nếu chuyện này lộ ra ngoài, ta sẽ làm cỏ toàn bộ Thâm Hải Kình Ngư Tộc của ngươi, ngươi không nên nghi ngờ lời của ta, vì ta có thực lực để làm như vậy.

- Không dám.

Kình Minh Húc nói rồi lấy TÚI Càn Khôn bên hông đưa cho Diệp Hạo.

Thần Niệm Diệp Hạo quét qua một cái phát hiện bên trong chứa rất nhiều Tài Nguyên.

Diệp Hạo thu toàn bộ rồi đưa lại Túi Càn Khôn cho đối phương.

- Cái gì cũng không nên quá tuyệt tình, cái này trả lại cho ngươi.

Kình Minh Húc nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Nhìn cách làm việc của Diệp Hạo, trong lòng hắn lập tức đã hiểu tại sao Ma Tộc và Yêu Tộc Đại Lão rất thưởng thức hắn.

Tỉ như Yêu Tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ giữ gìn quan hệ qua lại với Diệp Hạo.

- Diệp huynh, ngươi đây là thả hổ về rừng.

Lần này đến phiên Phục Văn Sơn gấp gáp.

- Yêu Tộc Bán Thần còn có vài tôn thiếu nợ nhân tình của ta.

Diệp Hạo cười nói.

- Nói đến thì ta còn chưa vận dụng món nhân tình này đây.

Toàn thân Kình Minh Húc run lên.

Hắn hiểu, Diệp Hạo đang cảnh cáo với hắn.

Dừng lại mấy hơi thở, Kình Minh Húc trầm giọng nói.

- Diệp Công Tử, ta có thể bảo đảm ta sẽ giữ kín chuyện này.

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Phục Văn Sơn bất thiện hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận