Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1790: Ta Muốn Trả Thù

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diện tích Trung Vực còn lớn hơn tổng diện tích của bốn đại vực Đông, Tây, Nam, Bắc cộng lại.

Điều này cũng lý giải nguyên nhân tại sao Hạo Thiên chiếm chín đại vực nhưng lại lớn hơn Diệp Hạo chiếm ba mươi ba đại vực.

Dong Thành, thành trì lớn nhất Dong Thành Vực.

Nhưng mấy ngày gần đây, Dong Thành lại tiến hành giới nghiêm.

Phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi có thể nhìn thấy tướng sĩ tuần tra.

Những tướng sĩ này nguyên vốn dưới trướng Thụ Vương, nhưng sau khi Thụ Vương bị Hạo Thiên đánh bại, thế lực của hắn tự nhiên thành của Hạo Thiên.

Diệp Hạo đang ở Dong Thành đi dạo, để ý thấy Tu Sĩ ở đây rất cường hoành.

Tiên Tôn không phải hiếm gặp.

Tiên Vương cũng không ít.

Diệp Hạo cảm khái không thôi.

Trước kia, Đông Vực một tôn Tiên Tôn có thể xưng hùng, mà giờ Tiên Tôn lại chả là gì?

Diệp Hạo đang cảm khái thì nơi xa truyền đến âm thanh quát lớn, sau đó hắn thấy một thiếu niên chạy ra phía sau mình, thiếu niên kia lấy mình làm lá chắn nhìn tướng sĩ phía xa, nói:

- Đại ca, ngươi ngăn cản bọn hắn giúp ta.

Nói xong những lời này thiếu niên kia quay người trốn.

- Ta không biết hắn.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn tướng sĩ đối diện nói.

Diệp Hạo thật không biết.

- Bắt lại.

Trung niên phụ trách truy bắt thiếu niên kia vung tay lên nói.

Các tướng sĩ rút kiếm tiến lên.

Diệp Hạo vung tay tất cả những tướng sĩ kia lảo đảo ngã xuống đất.

Ánh mắt trung niên kia híp lại:

- Ngươi muốn đối đầu với Phủ Thành Chủ?

- Không nên hở một tí thì lấy quyền thế hiếp người.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Vừa rồi ta đã nói qua, ta không biết thiếu niên kia, các ngươi nếu còn lãng phí thời gian nữa thì thiếu niên kia sẽ chạy mất.

Trung niên kia vung tay lên một số tướng sĩ vượt qua Diệp Hạo đuổi theo thiếu niên.

- Ngươi đi theo ta một chuyến.

Trung niên kia nhìn Diệp Hạo nói.

- Để cho Tiên Vương theo ngươi đi một chuyến, ngươi thật phách lối đó.

Diệp Hạo tự nhận thái độ của mình đã rất tốt, nhưng trung niên này vẫn nếu kéo không ngừng.

Diệp Hạo thấy trong mắt trung niên này đầy vẻ âm tàn.

Hắn rõ ràng nếu mình theo này đối phương đến Phủ Thành Chủ, thì không chết cũng phải rơi một lớp da.

- Tiên Vương? Dong Thành chúng ta không thiếu nhất chính là Tiên Vương.

Trung niên kia cười lạnh quát.

- Vậy không có gì để nói nữa.

Diệp Hạo nhún vai một cái.

- Ngươi có thể lựa chọn chống lại lệnh bắt.

Trung niên kia nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo vung tay lên, hắn như bị sét đánh oa ô một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức, khắp khuôn mặt lộ vẻ chấn kinh nói:

- Ngươi —— ngươi —— ngươi phế đi tu vi của ta?

- Thì sao?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi lại.

Trung niên chỉ là một Tiên Tôn lại dám quá lớn Tiên Vương, thật tự tìm đường chết.

- Ngươi sẽ phải hối hận.

Trung niên kia nói tới đây, trong tay xuất hiện một đạo Linh Phù, mắt thấy trung niên kia muốn bóp nát đạo Linh Phù, Diệp Hạo vẫn bình tĩnh đứng đó không ngăn cản hắn.

Nhưng đột nhiên lại có một thân ảnh nhanh như chớp vọt tới trước mặt trung niên, tiếp theo đá một cước gãy cổ tay hắn, tay nhỏ vung lên bắt được Linh Phù trong tay trung niên.

Trung niên kinh sợ.

Làm sao có thể?

Mình cho dù bị phế tu vi, cũng không phải ai cũng có thể đả thương?

Bởi vì nhục thân của mình đã đến cấp bậc Tiên Tôn.

Thiếu niên này lại dễ dàng đá gãy cổ tay hắn, cái này cho thấy điều gì?

Cho thấy thiếu niên che giấu tu vi.

Thiếu niên trừng trung niên kia một cái, nói:

- Vừa rồi ta chỉ cùng ngươi đùa giỡn một chút, ngươi còn tưởng rằng ta thật sợ ngươi?

Nói xong những lời, này thiếu niên kia lại chạy đến bên cạnh Diệp Hạo:

- Vị ca ca này, chúng ta mau chạy đi, nếu không đợi chút nữa cao thủ Phủ Thành Chủ đến, chúng ta chạy không được đâu.

- Ngươi không phải không quan tâm sao?

Diệp Hạo nhìn thiếu niên, hỏi lại.

- Cấp bậc Tiên Tôn ta không quan tâm thật, nhưng nếu Tiên Vương Cảnh đến thì ta đánh không lại.

Thiếu niên kia vừa nói vừa nắm tay Diệp Hạo bỏ chạy về phía xa.

Mà hai người Diệp Hạo rời đi không bao lâu, một hôi bào trung niên giáng lâm đến nơi này.

Tròng mắt của hắn quét mắt bốn phía một chút, hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trung niên giản lược kể lại một lần, sau đó bi phẫn quát:

- Tam trưởng lão, ngươi nhất định phải báo thù cho ta.

- Chuyện này cứ giao cho ta.

Tam trưởng lão nói tới đây, thần niệm hướng bốn phía dũng mãnh lao tới, nhưng ngay lập tức, hắn rên khẽ một tiếng, bởi vì thần niệm của hắn bị mấy đạo thần niệm công kích.

Thần niệm nhìn trộm ai mà không ghét?

Tam trưởng lão không kiêng kỵ điều tra bốn phía chọc giận đến cường giả Tiên Vương.

- Chư vị, thật có lỗi, ta đang truy tung một tiểu tặc.

Tam trưởng lão vội vàng giải thích.

Giải thích xong những lời này, hắn mới cảm thấy địch ý bốn phía giảm bớt.

Tam trưởng lão không dám lớn lối dò xét nữa, mà truy tung khí tức của thiếu niên, nhưng rất nhanh trong mắt, ánh mắt hắn lộ vẻ chấn kinh, bởi vì thiếu niên kia giống như đá chìm đáy biển, không lưu lại cái gì.

- Làm sao có thể?

Tam trưởng lão lẩm bẩm.

Dựa theo trung niên phỏng đoán thiếu niên kia chỉ có tu vi Tiên Tôn Sơ Kỳ.

Tu vi như vậy sao mình có thể không phát hiện ra?

Hoàn toàn không hợp lý.

Tam trưởng lão nghĩ đi nghĩ lại nghĩ đến người phế đi trung niên - Diệp Hạo.

- Chẳng lẽ vị này đã xóa đi tất cả khí tức?

Tam trưởng lão càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy xóa đi tất cả vết tích thì tu vi khẳng định trên mình.

- Tiên Vương Trung Giai.

Tam trưởng lão ý thức được điểm này, ánh mắt lạnh như băng nhìn trung niên kia nói:

- Ngươi kể lại chuyện vừa xảy ra kỹ càng một lần cho ta.

Thân thể Trung niên run rẩy.

Trong lòng hắn mơ hồ có một dự cảm xấu.

Nhưng hắn vẫn đàng hoàng tự thuật một lần.

- Ngươi biết tu vi thanh niên kia là gì không?

Tam trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Thanh niên kia là Tiên Vương Trung Giai, mẹ nó chứ, người như vậy ngươi cũng dám đắc tội?

Giờ đạt tới Tiên Vương Trung Giai không ai đơn giản cả.

Bởi vì phần lớn Tiên Vương hiện tại chỉ có tu vi Một Chuyển Hai Chuyển mà thôi?

Đặt chân Tiên Vương Trung Giai đều là cường giả trong Thiên Kiêu.

Dong Thành có không ít Tiên Vương.

Nhưng không phải vì một Tiên Tôn mà lại dám khai chiến với một Tiên Vương?

Dong Thành cũng phải xem xét có đáng hay không?

Trung niên kia ngây ngẩn cả người.

Hắn không ngờ địa vị đối phương lại lớn như thế?

Thật ra, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn.

Bởi vì Tiên Vương trong này, hắn gần như đều đã gặp được hết, nhưng hắn nào biết Diệp Hạo biến ảo tướng mạo, nên không nhận ra cũng quá bình thường?

- Tam trưởng lão.

Trung niên kia cầu khẩn.

- Chuyện này dừng ở đây đi.

Tam trưởng lão trầm ngâm một chút nói:

- Tiếp tục truy cứu đối với ngươi không có chỗ tốt.

Ánh mắt trung niên kia lộ ra vẻ đau khổ.

Bị vứt bỏ!

Hắn hiểu được bản thân đã bị vứt bỏ.

- Ta muốn trả thù, ta muốn trả thù, ta muốn trả thù.

Trong lòng trung niên kia cuồng hống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận