Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1791: Dương Châu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thiếu niên lôi kéo Diệp Hạo chạy tới quán rượu Dong Thành, sau đó mới thở ra một hơi.

- Còn may bọn hắn không đuổi theo.

Thiếu niên này không biết nếu không phải Diệp Hạo ra tay xóa đi dấu vết thì Tam trưởng lão sớm đã đuổi tới đây rồi.

Thần niệm của Diệp Hạo vẫn xa xa tập trung vào Tam trưởng lão.

- Làm sao ngươi biết bọn hắn không tìm được nơi này?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Coi như bọn họ tìm được nơi này, cũng tuyệt đối không dám quấy rối ở đây.

Thiếu niên kia khẽ mỉm cười nói.

- Tại sao?

- Bởi vì chủ nhân của quán rượu này là Phúc Tinh.

- Phúc Tinh?

- Đúng vậy.

- Khó trách.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

Phúc Tinh thân là đệ nhất chiến tướng của Hạo Thiên, ai lại dám ở trong quán rượu của hắn quấy rối chứ?

- Ta dẫn ngươi đi gặp tỷ tỷ của ta.

- Tỷ tỷ ngươi?

- Tỷ tỷ của ta ở nơi này.

Thiếu niên kia cười nói.

- Vẫn thôi đi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Đi mà...

Thiếu niên kia vừa nói vừa kéo tay Diệp Hạo.

Thiếu niên kia một đường kéo Diệp Hạo đi tới trước mặt một tòa viện lạc xa hoa.

Diệp Hạo giật mình.

Tòa đình viện này vừa nhìn đã biết không đơn giản.

Ở một ngày ít nhất cũng phải ba mươi đến năm mươi vạn.

Bên trong đình viện có mười mấy thanh niên nam nữ tài hoa xuất chúng đang chuyện trò vui vẻ.

Mà những thanh niên nam nữ này đều đang vây quanh một nữ tử mặc váy tím.

Nữ tử này đoan trang hiền thục, tướng mạo xinh đẹp, lời nói cử chỉ cao quý.

- Tỷ tỷ.

Thiếu niên kia chạy về phía thiếu nữ váy tím.

Váy tím thiếu nữ nhìn thấy thiếu niên thì trừng mắt hắn một cái.

- Đệ lại chạy đi đâu vậy?

- Đi dạo phố mua đồ ấy mà.

Thiếu niên kia nói tới đây, chỉ vào Diệp Hạo cách đó không xa nói:

- Tỷ tỷ, hôm nay ta trên đường gặp người xấu, may mắn được vị đại ca ca này xuất thủ tương trợ, nếu không đã bị người ta đánh một trận rồi.

Nghe thiếu niên này nói vậy, một thanh niên lông mày không khỏi nhăn nói:

- Ai lớn gan như vậy?

- Đúng vậy, là ai?

- Thiếu Huy, ca mang ngươi đi đòi lại công đạo.

- Thiếu Huy, ca sẽ giúp đệ đánh đối phương cho mẹ hắn cũng nhận không ra.

Váy tím thiếu nữ lại đẩy ra đám người đi tới bên cạnh Diệp Hạo, nàng hướng Diệp Hạo nhẹ nhàng thi lễ một cái nói:

- Tử Hi nơi này hữu lễ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Tử Hi tiểu thư khách khí rồi.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?

- Diệp Thiên.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Diệp Thiên?

Tử Hi suy nghĩ một chút không biết Diệp Thiên là ai?

Đồng thời mười mấy thanh niên nam nữ cũng thảo luận về Diệp Thiên.

- Các ngươi nghe qua cái tên Diệp Thiên này chưa?

- Chưa từng nghe qua.

- Bên trong Thiên Kiêu không có người tên Diệp Thiên này.

- Chắc là một tên chuẩn Thiên Kiêu.

Vừa nghe đám người kia nói xong, thiếu niên gọi Thiếu Huy kiên định nói:

- Đại ca ca là Tiên Vương.

- Tiên Vương?

Thiếu Huy nói làm cho bọn thanh niên nam nữ này giật mình.

Bởi vì bọn họ đều là Thiên Kiêu.

Bọn hắn cũng đều đặt chân đến Tiên Vương Cảnh.

Nhưng trong trí nhớ của bọn hắn không có Tiên Vương nào gọi Diệp Thiên cả.

Tử Hi nhìn Diệp Hạo, ánh mắt cũng có chút thay đổi.

Ban đầu, nàng cũng không quá để Diệp Hạo trong lòng.

Dù sao không phải Tiên Vương, hoàn toàn không cần để ý.

Bởi vì cấp độ khác biệt, rất khó gặp nhau.

Tử Hi hơi đánh giá mới phát hiện tu vi của Diệp Hạo là Tiên Vương nhất chuyển.

Mới vào Tiên Vương Cảnh.

- Đoán chừng một chuẩn Thiên Kiêu khó khăn lắm mới đặt chân Tiên Vương Cảnh.

- Có khả năng này.

- Giờ Thiên Đạo giám thị không nghiêm đối với cấp độ Tiên Vương này nữa, nếu dựa theo tình huống trước kia chuẩn Thiên Kiêu độ kiếp, trăm phần trăm chết.

Đám Thiên Kiêu đều rất cao ngạo.

Ngươi muốn dung nhập vào đoàn bọn hắn, trừ phi bản thân phải cùng một cấp bậc.

- Diệp Công Tử, chúng ta luận đạo, không biết ngươi có hứng thú tham dự không?

Tử Hi ngỏ lời mời Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ta nhìn thấy lệnh đệ bị tướng sĩ Phủ Thành Chủ truy kích, ta nghĩ khẳng định có nguyên do, hi vọng ngươi có thể cố gắng giáo dục lại hắn.

Sắc mặt Thiếu Huy lập tức thay đổi.

Sắc mặt Tử Hi sắc âm trầm nhìn đệ đệ mình, hỏi.

- Đệ đã làm cái gì?

- Đệ —— đệ.

Thiếu Huy cuối đầu xuống ấp úng nói.

- Nếu đệ còn không nói ta sẽ đưa đệ về gia tộc.

Ánh mắt Tử Hi trở nên lăng lệ.

- Ta trộm Kiêu Dương Ngọc Bội.

Trong tay Thiếu Huy xuất hiện một Ngọc Bội tản ra dương khí bá đạo.

Nhìn thấy Ngọc Bội này, ánh mắt Tử Hi trở nên nhu hòa, nhưng nàng vẫn nghiêm mặt nói:

- Tại sao lại ăn trộm?

- Đệ đã nói hết lời, nhưng đối phương vẫn không bán.

Thiếu Huy nhìn Tử Hi cười khổ nói:

- Dưới tình thế cấp bách đệ đành thừa dịp đối phương không chú ý trộm đi, nhưng trước khi rời đi đệ đã ném cho đối phương một Túi Càn Khôn, trong Túi Càn Khôn có Tiên Thạch đầy đủ mua Ngọc Bội này.

Dừng một chút, Thiếu Huy nói tiếp:

- Đệ biết bệnh tình tỷ tỷ ngươi mỗi ngày đều phát tác.

- Ngậm miệng!

Thiếu Huy nói tới đây đã bị Tử Hi cắt ngang.

Thiếu Huy cuối đầu xuống.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Kiêu Dương Ngọc Bội trong tay Thiếu Huy, chợt ánh mắt yên tĩnh nhìn Thiếu Huy nói:

- Viên Kiêu Dương Ngọc Bội này không có tác dụng đối với hàn mạch của tỷ tỷ ngươi.

- Làm sao có thể?

Nghe vậy, Thiếu Huy kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

- Đừng quên tỷ tỷ ngươi là Tiên Vương, muốn trung hoà hàn mạch trong cơ thể nàng, ít nhất cũng phải là Pháp Bảo Vương Cấp dương thuộc tính.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Thiếu Huy suy nghĩ một chút, ánh mắt lộ ra vẻ khổ sở.

Tử Hi đang định nói cái gì bỗng nhiên trên mặt lộ ra một tia đau đớn, chợt từ trên người nàng tràn ngập ra hàn ý ngập trời, cỗ hàn ý này làm cho Tu Sĩ bốn phía đều lạnh run.

- Tình huống như thế nào?

- Trên người Tử Hi sao lại phát ra hàn ý mạnh như thế?

- Không được, ta không chịu nổi.

Mười mấy thanh niên nam nữ này vừa ngay từ đầu vẫn có thể kiên trì nhưng chỉ mấy hô hấp sau bọn hắn đã lui lại.

- Tỷ tỷ.

Thiếu Huy hoảng sợ hô to.

- Thiếu Huy, lui lại.

Tử Hi nói ra lời này, sau đó trên mặt nàng bịt kín một tầng sương lạnh.

Mắt thấy Tử Hi muốn hóa thành một băng nhân, trong tay Diệp Hạo xuất hiện một hạt châu tản ra kinh khủng dương khí, Diệp Hạo thôi động hạt châu này, hàn khí trên người Tử Hi không ngừng hòa tan, mười mấy hô hấp sau dần dần khôi phục bình thường.

Nàng kinh ngạc nhìn hạt châu trong tay Diệp Hạo nói:

- Đây là ——?

- Ta ngẫu nhiên có được một viên Dương Châu.

Diệp Hạo lấy Dương Châu đưa cho Tử Hi nói:

- Ngươi cầm đi.

- Này —— Cái này…quá trân quý.

Tử Hi vội nói.

Nàng rất rõ ràng này giá trị của viên Dương Châu này, không hơn mười vạn hoàn toàn mua không được.

Mà hơn 10 vạn này không phải Trung Phẩm Tiên Thạch.

Mà là Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Tử Hi, ngươi cầm đi.

Lúc này, một thiếu nữ tiến lên nhẹ giọng nói.

- Đúng vậy, Tử Hi, đây là một phần tâm ý của Diệp Công Tử.

Một thiếu nữ khác phụ họa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận